Nắng vẫn rơi đầy trên tóc emGió xô nhè nhẹ tóc em mềmƠi người con gái cùng chung xómEm có hay gì, em hỡi em ? Chiều hôm qua có
Thơ
Gởi tới em với trọn niềm yêu mến,Đã xa rồi nhưng thương nhớ khôn nguôi!Bóng hình em, người trinh nữ diễm kiều,Cùng kỷ niệm ngày xưa khi sum họp. Đôi mắt ấy, ôi vạn
Dòng định mệnh thênh thangSóng triều cơn nước lũMây bay đi, nước về nguồnƯu tư, trả buồn sông núiThân em một kiếp phù duTừng giờ khắc âm thầm gai lửaTừng trăn trở,
Đồng Tròn có chỗ chăn BòNgày ngày chúng bạn đùa nô tưng bừngĐồng xanh cây cối um tùm Đến khi bò mất quá chừng là lo Nhờ lời Đức Mẹ cầu choChúa làm
(Thương tặng hương hồn : Hoàng Thị Ngọc Lan) Chiều nay mưa tầm tãLan chết ở trong rừngChiều nay mưa tầm tã,Lan trở về hư không. Một cành cây ngã xuốngĐè lên xác thân LanLan
Xứ Portland mùa hè đang vui tớiTiếng tàu bay mệt mỏi tiếng rên laĐưa bao người du hí AtlantaĐang quằn quại bò lê trên phi đạo Atlanta bao tâm hồn đang tớiGã da vàng đất Nghệ
Người hờn trách sao tôi vô tình quá Vẫn dửng dưng không hiểu được tình người Người yêu tôi. Vâng, tôi biết lâu rồi Nhưng khổ nỗi tim tôi băng giá quá Sợ
Nghe tin em lấy chồngVào một sáng mùa đôngNgỡ ngàng anh tự hỏiSao! có thật thế không? Nay cầm tấm thiệp hồngEm ơi, em biết không,Nghẹn ngào anh đứng lặngÔi, năm tháng chờ
Duyên gì xui mắc cạnh em Đò đêm ngủ võng cho quên đường dài Duyên gì hương tóc của ai Bay sang để khiến nhớ hoài thầm thương. Nguyễn Ngọc Sáng
Trăng mười sáu Em có biết không em,Mây gió trôi êm đềm,Một chiều nào én bay,Anh vào mộng yêu em. Em có biết không em,Yêu nhung nhớ đắm chìm,Yêu em thầm trộm nhớNên tan
Có ai biết được lúc đêm vềThao thức canh dài, em vẫn ngheMưa tạt rì rào trên mái láEm nhìn ánh chớp loáng qua hè! Lều tranh ướt át lấy gì che?Ngủ tạm trong đêm