Bình giã quê tôi, chôn nhau cắt rốn
Từ lúc di cư,đến tận bây giờ
Bao năm chiến tranh,lúc tuổi còn thơ
Những mất mát vẫn trải dài cuộc sống
Con chiến trận xa,mẹ già trông ngóng
Nắng sớm mưa chiều lam lũ khôn nguôi
Từng giọt mồ hôi vẫn nhoẻn miêng cười
Thấm ruộng đất cho mầm xanh tươi tốt
Hạt gạo trắng trong nuôi con khôn lớn
Rau muối cà dưa hai bữa sớm chiều
Là em trẻ đến cụ già đăm chiêu
Vẫn êm ả trong vòng tre chiến lược
Rồi đến một ngày miền nam thống nhất
Kẻ chết trận,nguời lưu lạc tha phương
Ngôi làng ấm êm tan tác trăm đường
Ảnh hình xa xưa còn là kỷ niệm
Vì cuộc sống cháu con cùng bước tiến
Xới cày đất đai vì hạt giống tương lai
Bao vườn tiêu tươi xanh,đẹp trải dài
Cho đến trang trại heo gà trù phú
Thế rồi có bao giờ được no đủ
Thời rớt giá,thịt heo rẻ ê chề
Heo đói cám mà lòng dạ tái tê
Làm ăn lớn lại càng,càng thua lỗ
Màu xanh tiêu đẹp hôm nay vàng úa
Đã thiếu công chăm bón lại thiếu phân
Giá tiêu rẻ ,nguời ngập trong nợ nần
Tiền túng thiếu lấy gì chi cuộc sống
Vì tương lai con cháu nhiều ước vọng
Đành phân tán đi cuốc mướn làm thuê
Nơi phương trời hải ngoại bao ê chề
Nguời mẹ ơi,Bình giã,buồn sao thế?
Lân Ngọc