Thơ

Bình Giã một chiều xưa

 

 

Nhớ không em, một chiều xưa ấy
Hoàng hôn xuống, đỏ rực áng mây
Đàn chim sải cánh, bay về tổ
Bình giả mập mờ giữa rừng cây

Lũy tre làng, càng dần mờ nhạt
Gió rì rào, trời thanh tươi mát
Nhấp nhô ngọn núi, rừng âm u
Quê em, vọng về vang câu hát

Lũ trẻ cỡi bò về lững thững
Ê a, giọng hát giữa reo mừng
Từng chiếc xe bò kêu kẽo kẹt
Nông dân vác cuốc, nghĩ bâng khuâng

Bình giả ơi, quê hương của mẹ
Lũy tre làng, sải cánh chở che
Đàn con lục tục quay về tổ
Ấm áp, yên bình, giữa lũy tre

Tiếng chuông chiều rộn rã vang ngân
Ngôi Thánh đường lặng lẽ âm thầm
Râm ran câu kinh cùng tiếng hát
Ơn trên phù hộ biết bao lần

Bóng đen ập đến suốt đêm thâu
Nhà nhà leo lắt, ánh đèn dầu
Giấc ngủ chập chờn trong lo sợ
Tiếng súng vọng về, ánh hỏa châu.

 

Vĩnh An

 

 

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời