Sáng tác Thơ Văn Nghệ

Dỗi Người

Tiễn biệt người yêu đi lấy chồng
Anh về cô độc giữa phòng không
Sương canh thấm ướt bờ mi mắt
Gió lạnh từng cơn chạnh buốt lòng

Thuở ấy mới yêu em bảo tôi
Chúng mình xứng lứa lại vừa đôi
Trăm năm đầu bạc thề non nước
Nguyện sống bên nhau đến trọn đời

Thời gian lặng lẽ cứ dần trôi
Đem bao kỷ niệm đến đời tôi
In vào nhật ký làm lưu bút
Dấu nhẹ trong tim một mối tình

Năm tháng gần nhau trôi quá nhanh
Nhưng bao mong ước vẫn chưa thành
Anh lên thành thị theo kinh sách
Để lại sau lưng một bóng hình

Ai có ngờ đâu khi đã yêu
Thương đi, nhớ lại phải hai chiều
Anh thì miền miệt theo kinh sử
Làm sao xây đắp được tơ duyên

Có phải là anh đã phụ em
Khi lòng biến trắng đổi thành đen
Công danh chưa đạt, đời chưa điểm
Nguyện ước tu thân với sách đèn

Một sáng tinh sương trời lập đông
Người báo, đưa tin em lấy chồng
Em theo người lạ đi biền biệt
Để lại trong tôi bao nỗi sầu

Anh hỏi rằng sao em bỏ ta
Để tìm giấc mộng ở phương xa
Em rằng, bớt gánh cho thầy mẹ
Kiếp phận gái nghèo giúp mẹ cha.

Thôi thế từ đây mình biệt ly
Ôm bao mộng ước để làm chi
Khi tình vụt mất trong tâm trí
Hờn người, dỗi bạn chẳng hay gì?

Đêm Xuân – Erzhausen 30.03.2005 
Đặng Xuân Thiệu

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời