Người hờn trách sao tôi vô tình quá
Vẫn dửng dưng không hiểu được tình người
Người yêu tôi. Vâng, tôi biết lâu rồi
Nhưng khổ nỗi tim tôi băng giá quá
Sợ yêu đương, sợ cả tiếng hẹn hò
Dù bây giờ tình chân thật người cho
Tôi vẫn chẳng bao giờ dám nhận lấy
Xin hiểu tôi, xin người đừng hờn trách
Chuyện của tôi lúc mới bước vào đời
Tôi đã yêu, yêu say đắm một người
Mơ chung thủy khi người ta phản bội
Một lần yêu là một lần mang tội
Đến bây giờ tôi vẫn trả chưa xong
Nên khổ hoài người có thấy hay không?
Yêu lần nữa chắc sầu dâng trọn kiếp
Người hờn trách tôi cúi đầu nhận hết!
Thụy Hồng