Sưu Tầm Thơ Văn Nghệ

EM VÀ ĐỊNH MỆNH

Dòng định mệnh thênh thang
Sóng triều cơn nước lũ
Mây bay đi, nước về nguồn
Ưu tư, trả buồn sông núi
Thân em một kiếp phù du
Từng giờ khắc âm thầm gai lửa
Từng trăn trở, thương nhớ mênh mông
Em nhớ anh bên bờ hệ lụy
Của sớm chiều hiu quạnh tình em
Nước mắt rơi từng bước nhức nhối
Như nhát dao bén nhọn anh tặng
Sợ buông ra, tan vỡ, nhạt nhòa.

Dòng định mệnh buồn
Loang vỡ
Tình em trao anh đã thả trôi
Nửa đời qua ao ước ngậm ngùi
Gửi anh giữ góc đời trong tim
Rồi, biển đưa sóng đi
Trong xa cách, vội vàng mưa nắng đến
Gọi thương, gọi nhớ, gọi yêu
Ngồi làm thơ một trời đầy lưu luyến

Cách xa một cảnh đời trôi nổi
Không hứa hẹn, anh chạy trốn loài người
Bỏ bình minh, một buổi hoàng hôn
Bỏ cả buổi hẹn hò dấu ấn còn đây
Bỏ cả tình riêng đi tìm dĩ vãng
Nghe tiếng thì thầm vực thẳm màn đêm
Hao mòn tuổi đời
Hao mòn yêu thương
Mỏi mòn hạnh phúc
Từng hơi thở nghẹn ngào
Em trở về với chính mình
Với một chút dư âm còn lại
Với dòng tâm sự máu nhỏ trong tim
Trên trang giấy một màu tuyệt vọng
Bước chân anh
Nắng tắt trên biển xưa yêu dấu
Tất cả còn đó, vẫn còn đó
Nguyên vẹn trong trái tim em
Anh bỏ đi, thoáng bóng chim khuất dạng
Em trở về ôm trọn tình yêu anh
Cho dù năm tháng mỏi mòn
Vẫn ôm ấp một vùng trời riêng biệt
Để lòng yên, sâu lắng cuộc tình này.

Uyên – Phương

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời