Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

Mua GaiXuongRong



Mưa

Gai Xương Rồng

Chiều nay khi cơn mưa mùa hạ ùa về đan từng sợi lòa xòa trong trí nhớ, bóng hình anh lại thấp thoáng ẩn hiện theo về như trong một giấc mơ có thật trên đời. Con đường em qua hàng ngọc lan ướt sũng, từng cánh hoa trắng nuốt oằn mình run rẩy dưới mưa đớn đau và mỏng manh như trái tim em vốn vậy…

“Bé ơi! Đi đâu mà không thèm mặc áo mưa vậy? Ướt hết rồi. Lên đây anh chở dzìa cho!” Em giật mình nhìn qua. Thằng bé con mang khuôn mặt non choẹt miệng còn vương hơi sữa mẹ nhìn em nhay nháy mắt. Em nhoẻn miệng cười tỏ vẻ biết ơn rồi xua tay dấn bước, thằng bé vẫn rề rà theo bên cạnh. Lạ thay em không bực mình mà lại thầm cảm ơn cái tiếng gọi “bé ” của cu cậu. Ngày xưa anh vẫn thường gọi em như thế. Em đã từng đắm mình trong cái hạnh phúc muộn màng , tạm bợ lẫn lộn yêu thương và cả những dối lừa.

Kỷ niệm cuộn tròn trong lòng bàn tay để rồi chợt vỡ bung ra hàng trăm nghìn mảnh vỡ, dấu ái tan theo bên những cơn sóng lòng ùa ập mỗi khi mưa về, kỷ niệm cũng là giọt cà phê nhiễu xuống ly hờn dỗi khi ta bên nhau lặng im trong quán vắng, kỷ niệm là những dòng tin nhắn ngắn ngủi trong những đêm khuya về , kỷ niệm là ngày chia tay, tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đổ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng như em đang khóc…

Yêu dấu ơi! Tình ta không phải là tình đầu cũng không là tình cuối mà sao xa xót thế! Hay đây chính là sự trả giá cho cuộc phiêu lưu nông nổi và dại khờ của em? Thượng đế tạo nên em, vô tình đã làm rớt lại trong em cái tính đa cảm lẽ ra không đáng có – bắt được nhịp này, anh đã nhẫn tâm thả xuống một nốt trầm lặng lẽ gặm nhấm hồn em cho đến tận bây giờ.

“ Đau khổ bắt nguồn từ hạnh phúc. Đi hết con đường hạnh phúc thì đoạn đường tiếp theo sẽ là đau khổ” . Có một nhà văn nào đã viết lên câu ấy, em đã đọc, đọc từ lâu lắm rồi, em đã từng yêu, từng hạnh phúc, từng đau khổ … và những tưởng rằng mình không còn đủ sức để yêu và đau thêm lần nữa. Aáy vậy mà em vẫn chẳng thể thoát ra được cái vòng luẩn quẩn mà thượng đế đã định sẵn cho em.

Lang thang đdến cuối con đường, em lại rẽ vào quán quen, hai bên đường, cũng vẫn là ngọc lan tỏa hương thơm rưng rức đến nhói lòng. Thật đáng thương, góc quán nơi anh và em thường ngồi giờ được điền vào bằng một cặp tình nhân son trẻ khác, nồng nàn và dịu ngọt không giống như mình ngày xưa – em nhận thấy điều đó qua ánh mắt của cô bé, một đôi mắt long lanh đong đầy hạnh phúc. Chẳng bù cho em ngày ấy, ngồi bên anh mà thèm đến cháy lòng một câu nói yêu thương hay một vòng tay ấm mà nào có được đâu.

Em khẽ run lên vì lạnh, người em yếu lắm, hở một chút là lạnh run lên, em kêu khe khẽ : “em lạnh quá!” Anh xoay qua ôm em vào lòng, vòng tay ôm lơi, em thấy mình tủi thân kinh khủng. thấy anh sao xa xôi dịu vợi… Tình yêu giữa em và anh là một tình yêu muộn màng, nên kìm giữ kể cả lúc bên nhau, chính vì vậy bao giờ trong em cũng đọng lại một khoảng lặng làm tim em như đang bị bóp nghẹt nhói đau.

“ Chiều buồn về quắt quay ngày tháng xoay mòn giấc mơ
Vàng khuya hiu hắt trên cung đàn đã chùng nhịp đời phôi pha
Em thấy bóng thiên đường vừa khuất khi tàn cơn mê
Lệ nhỏ xuống đêm thâu từng ái ân sâu, vời vợi tan…”

Em giật mình choàng tỉnh bởi một giọng nam trầm ấm hòa cùng tiếng guitar bập bùng trong góc quán, em thảng thốt nhìn qua cứ ngỡ là anh đến, vì bài hát ấy chỉ có mình anh hát cho em nghe, vậy mà em lại một lần nữa hẫng hụt đến tái tê…

Có những điều tôi muốn nói cùng em,
vẫn vời vợi trên cao
Những điều tôi muốn hiểu
vẫn mù cõi vực sâu
Này em, em vẫn biết tình vương nhiều tội lỗi –
sao cứ bước vào chuốc lấy những thương đau?

Hồn dật dờ bến xưa, buồn vấn vương hoài tháng năm
Nhịp trùng dương xót xa theo đợt sóng dồn dập gọi tên ai
Em dõi bóng thiên đường vừa xa
cõi lòng tan hoang
Tình là những cơn mê
nhịp bước chênh vênh
đời buồn tênh …

(từ công phụng)

Người đàn ông hát, ánh mắt dõi vào thinh không. Không gian như rung lên bởi cung nhạc trầm buồn da diết. em ngã lưng vào ghế tìm cho mình một chỗ dựa vững vàng hơn và từ từ rơi vào trũng lõm của miền đau tưởng chừng như miên viễn.

Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, thốc vào hồn em buốt lạnh sắt se. phố đã lên đèn, người đàn ông thôi không còn hát nữa và ôm đàn lầm lũi đi về phía cuối con hẻm cụt buồn lặng lẽ như một dấu chấm than cuối lời yêu cầu. vẳng lại bên tai em câu hát: “Tình là những cơn mê, nhịp bước chênh vênh, đời buồn tênh…”.
Ngày mai, trên đường này, bước chân em lại qua, chênh vênh vì không còn anh bên cạnh, dẫu biết thế nhưng em vẫn bước, vẫn tin rằng trong những nổi vô vọng khốn cùng, ánh mắt anh đâu đó hướng về mình, biết là hoang tưởng. nhưng hãy cứ để yên như thế, để em còn có thể nghĩ về anh nguyên vẹn như ngày xưa.Nghĩ về chuyện tình mình dịu dàng và đẹp như một bức tranh với gam màu bàng bạc nhưng khó phai trong đời, để trên quãng đường còn lại mà em sẽ phải qua, trái tim em luôn được sưởi ấm bằng một tình yêu không đơn lẻ…

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời