Thơ

Nàng Thơm

Nàng Thơm

(Phổ theo truyện cổ Việt Nam)

Hạt lúa vàng đây nàng xinh thắm,hatlua
Hạt nàng Thơm đầy lẫm tràn kho,
Thân nàng bầu bĩnh tròn vo,
Giống như dừa gáo vằn vò dễ thương.

Thơm mọc khắp đồi nương ruộng rãy,
Cứ đến mùa nàng chạy về sân,
Hàng năm thu hoạch xoay vần,
Nhà nông chẳng phải nhọc nhằn cấy gieo.

Nguyên một hôm sai chèo việc lớn,
Có cô em sáng sớm làm thuê,
Soạn kho để đón Thơm về,
Chưa xong, nàng đã tràn trề đầy sân.

Khiến cô ta nổi cơn giận dỗi,
Sẵn cây chổi đập tới phang lui,
Phang ra hạt nhỏ ra bui,
Từ đây hạt kết thành chuôi bông dài.

Ngày qua ngày nằm dài chờ đợi,
Chàng nông dân đến đổi lao công,
Cày bừa cấy sạ gieo trồng,
Mùa về gặt hái gánh gồng đập phơi.

Lo sàng sẩy tìm nơi cất giữ,
Làm lẫm kho tồn trử dài lâu,
Ngày đêm o bế nâng niu,
Trao Thơm một mối tình yêu thiếp chàng.

Có một thời Thơm nàng gặp nạn,
Bị rầy nâu bu bám lùn vàng,
Mùa màng mất trắng tan hoang,
Dân gian túng đói hoa vàng mắt ra.

Rồi kêu chết bằng cha la hoảng,
Nàng Thơm ơi ! Em lảng nơi đâu?
Về đây, em hãy về mau,
Thiếu em thật khổ thật rầu lắm thay.

Anh yêu ơi! Lại đây nói nhỏ,
Thơm đây này, thật khổ thân em,
Vắng em ít bữa đã thèm,
Ghét cho cái thói tòm tèm tham ăn.

Nay đã biết ăn năn mình chửa?
Vua quan cũng “mê của” em thôi,
Thiếu em ít bữa rã rời,
Thân ra ma mút giạt trôi ăn mày.

Nàng Thơm ơi! Từ nay anh nhớ,
Em là nguồn hơi thở đời anh,
Em là ngọc thực ngon lành,
Hạt cơm thơm dẻo nuôi anh béo tròn.

Nhớ có thời gặp cơn đói lử,
Chạy tìm Thơm đến bở hơi ra,
Gặp Thơm niêu mốt nồi ba,
Ăn ngon ngốn gọn vẫn la còn thèm.

Coi vậy mà Thơm em giá trị,
Sang hèn đều cầu lụy đến em,
Nhiều chàng nổi máu ganh ghen,
Uýnh nhau loạn xã dành em giữ nồi./.

Tổng Chân.

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời