Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

NhatKyLucHoangHon GaiXuongRong



NHẬT KÍ LÚC HOÀNG HÔN

Gai xương rồng

Em quen anh trong một buổi tiệc cưới của người anh họ. Anh lớn tuổi, vui vẻ và sắc sâu. Cuộc đời của anh cũng trôi nổi vật vờ đầy khổ đau như em vậy .Giữa biển đời, mình gặp nhau, hai mảnh vỡ ghép lại gần như hoàn hảo, thế nhưng, những cơn sóng ầm ào ùa tới xua mình dạt ra xa, rồi một cơn sóng khác dồn lên đưa mình lại gần nhau, rồi lại ra xa… Sóng đời cứ thế! Hệt như một trò chơi lêu lêu dai dẳng.
Mãi đến tận bây giờ, khi thượng đế đã an bài mọi chuyện, gặp lại nhau, lần giở lại những trang nhật kí xưa, em lẫn anh đều nghe lòng mình chao chát vỡ oà.

Nhật kí của Anh:

Ngày … tháng … năm…

Chiều nay đến đón nàng sau giờ tan học. Ngồi sau xe, nàng luyên thuyên kể về đứa học trò thông minh và bướng bỉnh. Mình im lặng lắng nghe và thấy nàng đáng yêu lạ! Cứ hệt như một đứa trẻ mới được mẹ đón lúc tan trường. Xe bon bon qua con dốc nhà thờ lớn của xứ Bình, hít hà một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để “mở bài”:

– Ước gì mọi người trên thế gian này biến mất hết nhỉ!…

Nói tới đó mình ngừng lại, chỉ chờ nàng hỏi “tại sao?”, mình sẽ theo cái tín hiệu đèn xanh ấy để tỏ tình bằng một câu “sến rện” mà mình đã học thuộc lòng từ tối hôm qua: “ … để chỉ còn mình anh với Miên, để lúc ấy anh sẽ quỳ xuống mà nói rằng: anh yêu Miên nhất trên đời! …”

Thế nhưng, nàng cứ thế lặng im, chẳng hỏi chẳng rằng, một sự im lặng nặng nề khó hiểu. Chẳng lẽ nàng không nhận ra được điều mình vừa muốn nói đấy sao? Hay tại nàng không có cảm tình với mình nên nàng không muốn phải nghe lời tỏ tình của mình lúc này? Hay nàng ngượng? Không, theo mình thấy là nàng rất dạn, bình tĩnh và tự tin trước mọi tình huống. Hơn nữa nàng đã hơn một lần tan vỡ trong tình yêu, lẽ ra nàng phải tinh tế và nhạy bén hơn mới phải chứ! Đằng này … Không lẽ H nói đúng: “Chắc gì Miên đã yêu anh! Khi vết thương lòng của nó chưa liền sẹo. Hơn nữa, nó xinh đẹp thế kia…”

Mình buồn, hụt hẫng. Nhích tay ga, chở nàng chạy thẳng một hơi về tới nhà.

Đêm nay, cái gạt tàn lại đầy ắp những đầu lọc.

Nhật kí của Em:

Ngày…tháng .. năm…

Chiều nay, ngồi sau xe anh, và bỗng nghe anh buông một câu làm mình chết lặng: “Ước gì mọi người trên thế gian này biến mất hết nhỉ!”

Thế hoá ra anh muốn em biến mất khỏi thế gian này đấy sao? Em làm anh vướng víu đến thế cơ à? Em biết là anh rất bận rộn, để sắp xếp đón em mỗi ngày vào giờ này là cả một vấn đề, cũng bởi anh trót lời hứa với má em từ ngày em xin chuyển trường dạy.

Phiền quá đi thôi! Chắc mai mình quá giang xe của Tuấn, nhà Tuấn ở hàng Hai, nhưng lúc nào Tuấn cũng đi vòng xuống hàng Ba – ngang nhà mình rồi mới về, có lần mình hỏi thì Tuấn chỉ trả lời lấp lửng: “Tuấn có việc”. Vậy thôi! Mình cũng không dám hỏi thêm. Nhưng giờ tình thế bắt buộc như thế này thì mình đành phải nhờ đến Tuấn vậy. Ráng thêm vài tháng nữa thôi là mình có xe đi rồi, khỏi phải nhờ vả ai hết … Nhưng nghĩ đến anh, những tháng ngày vui vẻ vừa qua ở bên anh, những tín hiệu mà mình nhìn thấy ở nơi anh đó chẳng phải là một tình cảm trên mức tình anh em đơn thuần đó chăng? Hay là mình ngộ nhận mất rồi! Có lẽ vậy! Bởi anh vốn là một mẫu người quá ư là hoàn thiện. Với mọi người xung quanh, lúc nào anh cũng nhiệt tình hết lòng giúp đỡ, tâm lý, nhẹ nhàng. Chắc mình ngộ nhận mất rồi! Tỉnh táo lại đi Miên ơi!

Nhật kí của Anh:

Ngày … tháng … năm…

Tiếng nàng thỏ thẻ đầu dây: “Ngày mai anh Dũng không phải xuống chở Miên đi dạy nữa, Miên đã có xe rồi!” Gác máy, mình thở dài đánh sượt. Thằng bạn nhìn mình tinh quái :

– Sao? Kế hoạch tác chiến bị phá hỏng hoàn toàn rồi hả?

– Mày biết gì mà hỏi! Lo lấy thân mày đi! Mình gắt um lên rồi bước ra khỏi nhà. Buồn. mình lại lang thang trên con đường khuya.

Nhật kí của em:

Ngày… tháng … năm…

Ngày hai bận, Tuấn vẫn cứ đều đặn đưa mình đi về. Tuấn phóng xe ào ào như gió làm mình sợ muốn xanh mặt, ngồi sau xe Tuấn mà mình muốn rớt cả tim ra ngoài. Nếu là anh Dũng, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế! Vì biết mình vốn không ưa cảm giác mạnh bao giờ. Chiều qua, vừa tan trường, anh đến đợi mình ở cổng tươi cười bảo:

– Hôm nay mời Miên đi uống nước một bữa nhé! Mai anh đi rồi!

Mình ngạc nhiên:

– Anh đi đâu?

– Chuyển công tác lên Đà lạt. Thôi đi nào!

Mình leo lên xe anh mà quên cả chào xin lỗi Tuấn, để mặc Tuấn đứng ngẩn mặt ra ngay giữa cổng trường.

Gió mùa đông mơn man làn tóc rối, ngồi sau lưng anh, mình bỗng có cảm giác bình yên thân quen đến lạ. Chiếc xe dừng lại trước quán càfê quen thuộc mà trước đây anh và mình thường vào để nghe Khánh Ly hát tình ca.

Mình và anh ngồi đối diện nhau khá lâu để luận bàn về những tình khúc đang nghe đấy, hào hứng lắm! Một cái hào hứng đầy giả tạo. Mình muốn ngắt cái dòng chảy ấy bằng một câu gì đó để nói lên suy nghĩ của mình rằng mình sẽ rất buồn nếu anh đi. Nhưng mình không tài nào tìm ra được một câu nào cho ra hồn, đâm ra thấy mình cứ thừa thãi và vô duyên đến vô cùng …

Nhật kí của anh:

Ngày …tháng …. Năm…

Vậy là đã hơn hai năm mình rời xa xứ Bình bé nhỏ. Chiều nay nhận được thiệp hồng của nàng trên tay mà nghe tim mình như có ai đang xát muối. Người chồng của nàng không ai xa lạ mà chính là anh chàng Tuấn chung trường ngày nào. Mình biết, ngày ấy, mình thực sự là một “ông già” trong mắt nàng. Mình hơn tuổi nàng nhiều quá! Trong khi xung quanh nàng còn có bao chàng trai trẻ bủa vây!

Nhật kí của em:

Ngày … tháng…năm..

– Thằng bé “mắc đẹn” đấy con ạ! Mẹ mình bảo thế khi thấy cháu cứ khóc ngằn ngặt cả đêm lẫn ngày! Chồng mình thì cứ mở mắt là đi, đi cho đến tối mịt, về đến nhà là lăn vào ăn, rồi ngủ say như chết. Mẹ mình chép miệng: “Đúng là lấy chồng ngang tuổi!” Mình hát ru con trong tiếng nấc: “Ầu ơ … ví dầu cầu ván đóng đinh …” Người đưa thư vào bảo mình kí nhận thư bảo đảm, mình kí mà tay cứ run lên, linh cảm một nỗi buồn mơ hồ … Vậy là anh cũng đã đi lấy vợ. Tấm thiệp hồng rực rỡ ngạo nghễ trước mắt mình … Chẳng biết thế nào, mình áp cánh thiệp vào ngực thầm thì: “Chúc anh hạnh phúc!”

Nhật kí của anh:

Ngày … tháng … năm…

Vậy là đã hơn một năm sống cuộc sống vợ chồng, cũng có lúc thật nặng nề. Loan thật nghiêm nghị, nguyên tắc và “cứng ngắc”. Quyết định việc gì là một hai phải làm bằng được. Đặc biệt không thích đùa giỡn, kể cả lúc chỉ có riêng hai vợ chồng, nhiều lúc mình buồn thật nhiều. Hình ảnh nàng ngày xưa cứ ùa về nhảy nhót trước mặt mình líu lo như chim sáo làm mình nghe nhói xót ở tim …

* * *

Em gấp quyển nhật kí lại, đối diện em, anh cũng vừa đọc xong hàng chữ cuối cùng, đôi mắt em hoe đỏ, long lanh hai giọt nước chỉ chực rơi. Anh đưa tay nắm chặt bàn tay gầy guộc khẳng khiu của của em xót xa.

– Em gầy đi nhiều quá!

– Vâng! Anh cũng thế!

Hoàng hôn. Những tia nắng quái vàng nhạt lấp lóa chói chang cuối ngày còn sót lại xiên qua đám dây leo đỏng đảnh trên những thanh tre vàng óng. Tiếng Khánh Ly chầm chậm thả từng giọt đều trong không gian phát ra từ chiếc loa Bose nhỏ.

“Tìm trong cõi chia lìa
Niềm đau ta lạc bến mơ
Tìm khi gió mưa về…
Tìm trong gió vô tình
Tìm trong cõi lặng im …
Tìm nhau giữa vô cùng …
Tìm nhau ta hẹn với đời nhau …
Tìm nhau giữa con đường
Tìm nhau trong hạnh phúc vô thường
… tìm trong cõi chia lìa …”

Ta lại tìm thấy nhau và ta lại xa nhau. Em lại trở về với cuộc sống của một người phụ nữ đã có chồng và con, và anh cũng thế, phía ấy trong căn nhà nhỏ, người phụ nữ của anh cũng đang đợi anh trở về trong bữa cơm chiều …

“Tìm nhau ta hẹn với đời nhau …” Vâng ta hẹn nhau anh nhé! Nhưng không phải là ngày mai kia hay mốt nọ hay một khoảng thời gian nào đó trong đời mà là kiếp sau , mình sẽ có một kết thúc cho chuyện tình mình thật có hậu, vì hai đường thẳng song song rồi sẽ gặp nhau ở một điểm vô cực phải không anh?!.

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời