Thơ Xuân
Chơi Trội
Mai vàng hé nhụy khắp vườn xuân
Trời đêm lấp lánh ánh tinh vân
Tiễn đưa Kỷ Sửu tưng bừng đón
Canh DầnTết đến lẽ nào mãi ki bo
E thiên hạ biết, họ cười cho
Thiếu tiền cũng phải vay bạc để
Chơi xuânBánh mứt rượu chè sắm thả ga
Áo quần giày cũ sẽ thải ra
Dân chơi chi đẹp không hề biết
Tần ngầnBầu cua, xóc dĩa, với tiến lên
Chiếu nào cũng chơi thử lấy hên
Hay đâu thúi hẻo nên giờ hóa
Thằng bầnTết xong nhiều kẻ tới tìm hoài
Trốn họ nên cửa đóng then cài
Cũng vì chơi trội nên giờ vướng
Nợ nầnNghĩ lại thấy mình đáng trách thay
Vui xuân giản dị thế mà hay
Đua đòi hoang phí giờ mang tiếng
Ngu đầnSơn Khê