Giới trẻ Ơn gọi

Tự Tình Hoa Tiểu Muội

Bình minh trong sáng như pha lê chiếu soi trên mặt đất. Ngàn hoa đua nở tỏa hương thơm khắp vườn, ánh nắng vàng, làn sương dịu êm, tô cho hoa thêm thắm nồng. Huyền nhiệm loài hoa đan quyện trong huyền nhiệm vĩ đại của vũ trụ muôn loài.
Hoa điểm trang cho đời thắm đẹp. Hương hoa dịu ngọt làm lòng người thanh thỏa, nhẹ nhàng, xua đi bao mệt nhọc. Ý nghĩa của hoa là phục vụ vô vị lợi, không phân biệt, không dè xẻn chi.
Con muốn kể câu chuyện về loài hoa Tiểu muội trắng. Trong khu vườn kia có một loài hoa nho nhỏ, trắng xinh mang tên Tiểu muội.
Tiểu muội trông rất thanh mảnh, nhẹ nhàng, đơn sơ, giản dị nhưng lại rất dễ mến. Một loài hoa thanh tú tạo cảm giác hạnh phúc, không vương vẻ ưu tư, buồn tủi. Từng chiếc lá tí xíu mềm mại như tấm nệm êm cho những nàng tiên gối đầu ngủ yên.
Mân mê ngắm Tiểu muội, một lữ khách khẽ hỏi: “Muội ơi, có phải nàng không trải qua đau khổ, nên mới xinh xắn đến thế phải không ?” Tiểu muội ngước tia nhìn đơn sơ hé môi cười tỏa sáng trên các nõn lá, như tâm sự một điều gì đó rất nhiệm lạ.
Nhìn kỹ đi! Tiểu muội đang bị thắt chặt những cành mà ông chủ cảm thấy đã đủ để tách riêng khỏi cây mẹ, để làm nên mầm sống mới. Dường như cành chỉ muốn gắn chặt với cây, để chung chia nhựa sống và nở hoa trong tình yêu của mẹ. Thế nhưng Tiểu Muội cũng phải tuân theo một tiến trình tăng trưởng, cắt, trồng, chăm, tỉa, nở hoa.
Một buổi chiều mát mẻ, ông chủ nhẹ tay cắt một cành Tiểu muội mà ông đã dưỡng bao ngày tháng để trồng vào một vườn ươm khác. Ông hy vọng trong một môi trường tốt, đầy đủ dưỡng khí và ánh sáng. Tiểu muội con rồi cũng sẽ lớn nhanh tươi tốt, và rồi cũng nở hoa, tỏa hương thơm dịu ngọt cho đời.
Tiểu muội được ông chủ ân cần chăm sóc đặc biệt nơi một góc vườn yên hàn, thoáng mát. Sau một thời gian ai ngang qua cũng trầm trồ khen ngợi vẻ duyên dáng, mơn mởn của nàng Tiểu muội mới lớn. Tiểu muội ghi ơn ông chủ, cám ơn giọt nắng, làn sương tưới gội cho Tiểu muội lớn nhanh và xinh đẹp dưới mái hiên che an toàn hạnh phúc.
Mùa xuân đến, Tiểu muội sản sinh những nàng tiên trắng, khởi sắc nhiệm lạ. Ông chủ trông Tiểu muội thật đẹp mắt, ông mỉm cười và quyết định đưa Tiểu muội vào hội hoa xuân năm ấy. Tiểu muội trở nên cô tiên gây sự chú ý cho nhiều du khách, có người muốn hái hoa về cắm trong phòng riêng của mình, nhưng dường như ông chủ không muốn và Tiểu muội cũng chỉ muốn dành cho mọi người chứ không riêng ai.
Sau hội hoa xuân, ông chủ lại đưa Tiểu muội vào một khu vườn mới để chăm sóc, tưới bón, để Tiểu muội tiếp tục nở hoa.
Điều kỳ diệu Tiểu muội được chung sống với nhiều loài hoa, nhưng những loài hoa này cũng chỉ mang sắc trắng dịu dàng trong nét độc đáo riêng, tạo nên một khung trời bình yên, trầm lắng, sâu thẳm. Tiểu muội nhìn qua và nhận ra rằng mình vừa giống lại vừa khác các loài hoa bạn. Nào là Bi Bi, Thủy Tiên, Margaret… chìm ngập trong hạnh phúc, Tiểu muội ước mơ lưu lại mãi để tỏa sắc hương và thưởng thức vẻ đẹp, hương thơm của chúng bạn để cùng nhau đem hạnh phúc cho du khách đặt chân đến vườn hoa nhiệm lạ ấy.
Sau những ngày chung sống hòa hợp trong khu vườn lớn, mỗi lần khi ve gọi hạ, Tiểu muội được ông chủ đưa về vườn hoa nguyên thủy để sửa sang lại. Cũng có lúc Tiểu muội đổi sang màu vàng úa, bởi những chú sâu độc thân ngấm ngầm phá hủy sức sống từ bên trong, cộng với nụ hôn của nàng bướm từ xa về mang theo mầm bệnh, làm Tiểu muội đốm màu, héo hắt.
Ông chủ nhìn Tiểu muội xót xa, tìm mọi cách cứu vãn. Ông nhẹ tay bắt sâu và có lúc phải dùng độc chất để tận diệt sâu bọ. Sâu chết Tiểu muội cũng bị nhiễm độc chất. Ông chủ quan tâm chăm sóc và tưới bón kĩ càng hơn và không bao lâu cây lại trở nên xinh tươi, dễ thương trước mặt mọi người.
Mùa thu năm ấy, ông chủ muốn Tiểu muội được thưởng thức một bầu khí mới, Tiểu muội được đưa vào một cánh rừng hoa đồng nội. Tiểu muội mơ ước sẽ nở nhiều nụ hoa xinh xắn để tô đẹp cho khung trời mới mẻ này. Tiểu muội hân hoan lên đường đầy tràn hy vọng. Bước vào vườn hoa đồng nội Tiểu muội cảm thấy rất phấn chấn trong cảnh thanh bình của vườn hoa đồng nội. Đối với thân hình bé nhỏ của Tiểu muội, những hoa cảnh chung quanh là những cây cổ thu vĩ đại.
Ông chủ an tâm, thiết nghĩ những tán cây của loài hoa khác sẽ chở che cho Tiểu muội. Tiểu muội tươi cười trong hạnh phúc, nó bình thản đón nhận sự bé nhỏ của bản thân và môi trường ông chủ dành cho no. Tiểu muội cũng tin rằng những hoa lớn kia sẽ là bình phong chắn gió, che những tia nắng hè nóng bức và những cơn mưa nặng hạt trong trời giông để thân hình bé nhỏ của Tiểu muội khỏi nhức nhối.
Lạ thay một ngày kia Tiểu muội bỗng thấy mình vàng úa, những nõn lá mơn mởn nay trở nên xấu xí. Tiểu muội biếng nở hoa như ngày nào, nó loay hoay đi tìm nguyên nhân.
Thế rồi một hôm, trong cảnh im bặt của khu vườn, hoàng hôn bao trùm. Tiểu muội nép mình suy tư trên thảm cỏ, trong phút chốc Tiểu muội nhận ra mình đang nằm dưới những tán hoa trổ bông trắng xóa trông rất đẹp mắt. Chính những tàn hoa ấy che chắn cho Tiểu muội, nhưng cũng có lúc có gió mạnh đã đưa đến sự va chạm vì Tiểu muội chưa khép mình đủ. Nhưng đó lại là cách huấn luyện tuyệt vời của ông chủ. Ông chủ muốn Tiểu muội vươn lên bằng một nghị lực kiên cường tự bên trong để mỗi ngày trở nên cứng cáp hơn, mềm mại hơn.
Một lần nữa sau thời gian dài, ông Chủ đến thăm lại khu vườn, ông chủ lặng nhìn Tiểu muội rồi khẽ bảo: “Tiểu muội tiếp tục lưu lại nơi khu vườn ấy”. Ông chủ nhẹ tay đưa những cây hoa chung quanh trồng vào khu vườn mới, Tiểu muội cảm thấy lo lắng, hoang mang vì chỉ còn lại một mình nơi khu vườn vắng vẻ ấy… nhưng nhờ tình thương của ông chủ, Tiểu muội lại được hưởng sự bình an nên đơm lá xanh tươi và nở hoa xinh đẹp trong bầu khí an lành cùng với những hoa cảnh mới. Ngày ngày với tình thương chăm sóc của ông chủ, Tiểu muội vui nhận tất cả. Tiểu muội được chung sống với một số loài hoa khác rất dễ thương.
Tiểu muội đang tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào ấy, nhưng ông chủ lại muốn đưa Tiểu muội vào một diệu ca mới, ông quyết định đưa Tiểu muội trở về với vườn hoa năm nào. Mọi người ngắm nhìn và thốt lên Tiểu muội nay đã lớn và cứng cáp hơn xưa. Nó thầm tạ ơn và cảm sâu tình thương của ông chủ.
Hành trình kiếp sống của Tiểu muội cũng chính là bước đường ơn gọi của con, được đan dệt bởi những buồn vui, hạnh phúc và đau khổ lẫn lộn.
Con được sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân đông con, nhưng rất hiếu học. 18 năm đầu đời, con như cây hoa Tiểu muội được trồng nơi mảnh đất ba zan Tây Nguyên màu mỡ. Tuổi thơ của con trôi qua rất êm đềm và hạnh phúc trong một gia đình Công giáo đạo đức.
Cảm tạ Thiên Chúa đã thương ban cho con một người cha hiền từ, nhân hậu, tế nhị và đạo hạnh. Phần nhiều thời gian cha dành cho việc phục vụ nhà Chúa. Bên cạnh đó, mẹ con là một người phụ nữ đảm đang, cương nghị, quán xuyến mọi công việc. Cuộc đời mẹ tảo tần lo kinh tế gia đình nuôi 9 anh em con ăn học và tạo điều kiện cho cha phục vụ tốt.
Con có được ngày hôm nay là nhờ công ơn cha mẹ. Công ơn trời bể con nguyện khắc sâu trong tâm khảm mãi mãi.
Cha mẹ con luôn khát khao dâng con cái cho Chúa. Vì thế trong gia đình con luôn luôn được nhắc nhớ và động viên sống đời dâng hiến.
Của lễ đầu mùa cha mẹ quyết dâng cho Chúa, đó là anh trai cả của con, nhưng vì khó khăn thời cuộc anh trở về gia đình. Cũng từ ấy con quyết định thay thế anh thực hiện tâm nguyện gia đình, con gia nhập nhóm ơn gọi của giáo xứ lúc 14 tuổi. Tuổi hồng của con qua đi êm đềm với sự qúy mến của thầy cô và bè bạn. Chính ước vọng của gia đình cộng với tâm nguyện của con đã đan quyện vào nhau, đốt lên trong con ngọn lửa yêu mến đời tu ngay từ dạo ấy.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học, con muốn vào giảng đường đại học, nhưng Thiên Chúa đã tạo ra những khúc ngoặt mới để đưa con vào Dòng Đa Minh Tam Hiệp. Con đã bắt đầu có cơ hội để thực hiện sống đời dâng hiến của mình.
Bước vào một cuộc lữ hành mới trong đời tu, con phải vượt qua những khó khăn, vượt thắng bản thân và thích nghi với đời sống mới. 3 năm thời Thỉnh Sinh, con được gởi đi 3 cộng đoàn để học hành và làm việc. Thời gian này đã để lại trong con nhiều kỷ niệm đẹp và nhiều thuận lợi.
Sau thời gian học để lấy văn bằng đời, con được gởi vào mái trường Tập viện để học với vị tôn sư Chí Thánh Giêsu. Môn học chính yếu ở đây là khám phá ra tiếng gọi của Thiên Chúa và sự đáp trả tiếng gọi ấy.
Tốt nghiệp 2 năm nơi ngôi trường này con được trao văn bằng vô giá, được đóng ấn bằng mộc Nước Trời. Con được tuyên khấn lần đầu trong Dòng Đa Minh Tam Hiệp. Còn hạnh phúc nào cho bằng lời kết giao cao quý ấy. Gia đình con ai cũng bật khóc vì hạnh phúc.
Con được gởi vào học trường Saint Thomas trong hai năm. Ở đây giúp con khám phá rõ nét hơn chân dung người con dâng hiến trái tim cho Ngài. Càng hiểu, con càng yêu Ngài hơn và nguyện sống theo Thiên ý trọn đời mình.
Thời gian bút nghiên khép lại, con được gởi đi thực tập tông đồ trong môi trường truyền giáo. Ở nơi đây con có nhiều hạnh phúc, được sự nâng đỡ của cộng đoàn và có nhiều kỷ niệm dễ thương qua những công tác được trao và những người nghèo khổ được tiếp xúc. Hoàn cảnh thực tế của miền truyền giáo không đẹp như con nghĩ, có nhiều khó khăn, thiếu thốn, khắc nghiệt hơn những môi trường khác. Nhưng chính trong hoàn cảnh ấy Chúa đã tôi luyện con. Ngài dạy cho con bài học khiêm tốn, tế nhị, quảng đại, kiên cường hơn trước. Trong khó khăn, con đặt trọn niềm tin vào chính Thiên Chúa và Ngài đồng hành từng bước bên con.
Thiên Chúa biết đứa con của Ngài rất bé bỏng và yếu đuối. Sau một thời gian cho con trải nghiệm cuộc sống, Ngài nhìn thấy rõ sự non trẻ và yếu đuối của con. Ngài lại tiếp tục yêu thương vỗ về và huấn luyện cho con đủ cứng cáp, mạnh mẽ để Ngài an tâm sai con lên đường thi hành công việc Ngài muốn.
“Cây có gốc mới nở ngành xanh ngọn.
Nước có nguồn mới bể rộng sông sâu”
Con cất cao lời tạ ơn Thiên Chúa. Con xin ghi ơn mẹ Hội Dòng và nhờ tình thương của ba mẹ, con mới có được ngày hôm nay, nguyện xin khắc sâu trong tâm khảm suốt đời.
Con nguyện một đời trở nên mọi sự cho mọi người. Cho dầu cuộc sống có lúc êm xuôi nhưng có khi đầy những thử thách đau thương, nhữg lúc vấp ngã vì yếu đuối. Điều mà con hằng xác tín là Thiên Chúa luôn luôn đồng hành với con trên mọi nẻo đường. Thiên Chúa cho phép bất trắc xảy ra nhưng tình thương của Ngài bao trùm cả cuộc đời con. Vì thế con luôn cảm nhận mình là người được yêu. Đau khổ chỉ là những chấm đen rất nhỏ tô thêm trang lịch sử đời con những nét độc đáo và kỳ diệu.
“Chúa đã gọi con và con đã theo Ngài”. Câu xác tín ấy luôn theo con trong những lúc vui buồn của cuộc sống. Đó là động lực duy nhất chi phối cả hành trình dâng hiến của con. Nguyện một đời hiến dâng trọn vẹn cho mối tình Giêsu muôn thuở. Con muốn cất cao lời ca cảm tạ bằng chính cuộc sống là hy lễ đời mình.
“Tình thương Chúa muôn đời con ca tụng
Vạn kiếp miệng con sẽ cao rao lòng thành tín của Ngài”
(Tv 88)

Sr. Bạch Tiểu Muội

Nguồn daminhtamhiep.net

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời