Thơ

LỠ DUYÊN



Bình Giả nắng đổ vàng đồng,

Quê nghèo thôn nữ má hồng ngây thơ.

Lớn lên bên mái nhà thờ,

Mỗi ngày theo mẹ đọc kinh sớm chiều.

Rồi tim lỡ nhịp phiêu diêu,

Bởi chàng áo trắng mỹ miều dáng thanh.

Anh đi phố thị học hành,

Chỉ khi lễ Tết mới quanh xóm làng.

Mỗi lần anh ghé vội vàng,

Nhà thờ chuông đổ rộn ràng tiếng ca.

Em quên buổi tập hôm qua,

Lén ra cuối xóm đợi tà áo quen.

Dưới trời trăng sáng êm đềm,

Tay trong tay nắm, môi mềm thầm trao.

Lời thương chưa biết nói sao,

Mà tim đã thấy dạt dào nhớ mong.

Anh về phố, mắt hoài trông,

Còn em lặng lẽ chờ mong tháng ngày.

Chiều chiều ra rãy tiêu cay,

Ước chi gặp lại, hồn bay theo chàng.

Rồi ngày anh ghé thăm làng,

Lần này anh khác – mắt tràn vấn vương.

Gió chiều vi vút bên đường,

Anh ra rãy đợi, sầu thương một mình.

Bỏ quên cuốc, quên bình minh,

Bỏ luôn buổi chợ, quên nhìn hoàng hôn.

Gia đình giận dữ dỗi hờn,

Mắng em khờ dại, giấc mơ chẳng thành.

“Nhà mình chân đất tay sành,

Mà thương chi hắn trắng manh phận nghèo.

Tương lai chưa có, ngày sau

Biết đâu mà đợi bạc đầu ai lo?”

Lời cha như sấm vang lòa,

Lòng em thắt lại, lệ nhòa canh thâu.

Anh đau một khúc tình sầu,

Lặng thầm bỏ xứ qua cầu biệt ly.

Một đêm theo sóng ra đi,

Bỏ quê, bỏ xứ, chia ly mối tình.

Đêm nằm nước mắt lặng thinh,

Nhớ trăng, nhớ rãy, nhớ hình bóng ai.

Bình Giả giờ vắng bóng người,

Nhưng trong tim mãi một thời vấn vương.

Anh đi biền biệt muôn phương,

Lời cầu khấn mãi… bao giờ gặp nhau?


Nguyễn Áo Trắng

About Quốc Huy

0 comments:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.