Thơ Văn Nghệ

ĐƯỜNG BÌNH GIÃ QUÊ TÔI

Có một sớm tôi về bên làng cũ
Đứng bên đường thơ thẩn nhớ bâng khuâng
Chỗ khi xưa tôi đã đến bao lần
Với ai đó âm thầm trong thanh vắng

Quán cà phê bên đường em Vương Nghĩa
Thẳng lên đồi gặp gỡ Ki Tô Vua
Đã bao năm nắng sớm với chiều mưa
Đôi chân bước gót mòn da xạm nắng

Bờ tre cũ đã bao lần thay lá
Nơi em ngồi che nắng những trưa hè
Trong đêm khuya tre thức dậy đuổi ma
Nay tre chết hồn tre đang đâu đó

Một buổi chiều tôi ngồi cùng rượu đế
Quán bên đường em quả phụ tên Hoa
Tô lòng heo nóng sốt hơi nhạt nhòa
Rượu chưa cạn mà lòng nghe choáng váng

Về thăm quê trên con đường quen thuộc
Những con đường hoa cỏ vẫn đùa vui
Chỉ riêng tôi ôm sâu kín ngậm ngùi
Bao kỷ niệm đang gọi mời thức dậy

Bước lê thê con đường vào nghĩa địa
Cảm thương lòng rung động lệ rưng rưng
Những thịt da máu mủ đã tạo hình
Chỉ ngồi xuống đọc lòi kinh gởi gấm

Rồi ghé thăm mộ thai nhi rùng rợn
Những mắt buồn thơ dại đang nhìn quanh
Như van xin một cuộc sống an lành
Dù đã chết một lần trong lòng mẹ

Tôi xin em nguyện cầu cho trần thế
Cho tình người biết chia sẻ niềm đau
Ở trần gian em chưa sống một ngày
Đã phải chịu một kiếp người ngang trái

Ngủ đi em cuộc đời là bể khổ
Một trăm năm cũng chẳng có nghĩa gì
Sớm muộn rồi cũng gói ghém ra đi
Bàn tay trắng kiếp người thành tro bụi.!!!

T2

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời