Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

ConHeoDat BoDaXanh



Con Heo Dat – Bo Da Xanh

Con Heo Đất

Cu Liễng bỏ mấy đồng bạc vào trong con heo đất tủm tỉm cười. Nó đang dành dụm tiền để mua chiếc áo mới mừng năm mới. Từ đây đến Tết còn mấy tháng nữa, nó chỉ mong chậm lại một chút để có đủ tiền mua một bộ đồ mới. Nó đã dặn mẹ:

– Có đủ tiền là mẹ phải đưa con ra chợ cho con chọn đồ đó nhé.

– Còn hơn ba tháng nữa mà! Cứ để dành tiền đi. Mẹ chỉ cho nhé, con đi hái ớt ngoài bìa rừng, mót đậu nữa…tha hồ mua đồ.

– Thế mỗi lần con học giỏi có giấy khen, mẹ không thưởng tiền cho con nữa à?

– Ồ có chứ, con mẹ ngoan thì mẹ thưởng. Con mẹ học giỏi thì mẹ thưởng chứ!

Cu Liễng sung sướng, nó nghĩ đến bộ đồ mới sẽ mua, ngày Tết mặc đi mừng tuổi bà con, chắc sẽ vừa vặn với thân hình chẳng mấy mập mạp của nó.

Nhà nghèo, cha mẹ làm ruộng, cu Liễng còn mấy anh chị nữa, ai cũng tất bật làm ăn, nhưng vẫn hoàn nghèo. Vùng quê, ngoài ruộng nương chẳng có công việc gì làm thêm cả. Sáu tháng Trời mưa, dãi dầm ngoài đồng ruộng để cấy lúa, trồng bắp, dưa cà…chẳng được bao nhiêu tiền. Sáu tháng Trời nắng, chỉ có đi kiếm củi, dọn rãy…chẳng làm gì ra tiền trong mùa nắng.

Cu Liễng nghe lời mẹ, mỗi ngày đi bò nó tìm những bụi ớt cay mọc hoang nơi bìa rừng. Những cây ớt này có lẽ do chim ăn mang mầm hạt ra đây, mọc hoang, nhưng nhờ đất rừng tốt năm này qua năm khác, cây ớt cao lớn suýt soát với nó, rất sum suê cành lá, trái rất nhiều. Cu liễng cẩn thận mang theo một cái bao ny lông để hái ớt bỏ vào. Nó nâng niu từng trái ớt, chỉ sợ mạnh tay giập thì bán chẳng được tiền. Cu Liễng còn tìm hái lá thạch, loại lá này người ta dùng để vò nát hoà với nước sẽ cho một thứ nước đặc quánh, để qua đêm đông lại thành từng mảng. Ở chợ, nhiều người bán nưóc giải khát mua lá này về làm ra ly nước đá chè thạch rồi bán. Giữa tháng Mười Một, cu Liễng vừa đi bò vừa hái mót đậu xanh. Đậu xanh rất dễ bán, cu Liễng thả bò vào đám đậu xanh đã hái, vừa mót đậu còn sót.

Cứ mỗi hai ba ngày, mẹ cu Liễng lại gánh mấy nải chuối hoặc mấy bó rau ra chợ bán để mua thức ăn cho gia đình. Gói ớt và lá thạch cũng được mẹ bán giùm cho, mẹ cu Liễng mang tiền về cho con bỏ vào con heo đất. Riêng đậu xanh mẹ Liễng cân rồi đưa tiền theo giá chợ cho nó luôn. Nó không nhớ đã được bao nhiêu, nhưng nghe mẹ nói đủ để mua một bộ đồ mới và còn dư để mua một đôi dép nữa.

Tháng Chạp, sau lễ Noel công việc đồng áng đã đâu vào đấy, mọi người nghỉ ngơi chờ đón Tết. Người lớn rảnh rỗi có khi tụ họp lại làm vài xị rượu với mấy trái xoài hay con khô đuối, cũng có khi họ đánh bài suốt đêm.

Chỉ còn mười ngày nữa là tết, cu Liễng nóng lòng hối giục Mẹ dẫn nó ra chợ mua đồ Tết. Nó đã giấu con heo đất vào trong bục lúa, nơi đó chẳng mấy ai để ý.

Buổi sáng sớm thứ Bảy, cuối tuần chợ Tết rất đông đảo. Mẹ cu Liễng thức dậy sớm để chuẩn bị gióng gánh ra chợ. Cu Liễng cũng đã thức dậy tự lúc nào, nó nôn nóng hôm nay theo mẹ ra chợ để mua đồ mới.

– Mẹ lấy con heo đất xuống cho con đi mẹ. Cu Liễng giục mẹ.

– Còn sớm mà con, ăn chén cháo đã. Hôm nay chợ Tết người đông lắm nhé.

Cu Liễng ngồi xuống ăn cháo. Mẹ cu Liễng đi vòng ra cửa bục lúa, nhón chân lên thò tay vào lấy con heo đất xuống, quơ tay mấy lần không thấy bà liền đứng lên chiếc ghế nhỏ nhìn vào, chẳng có gì cả. Bà rất ngạc nhiên, mới chiều tối hôm qua bà còn thấy rõ ràng nó ở đây mà, bà còn biết rõ số tiền là bao nhiêu ở trong đó nữa. Cu Liễng rất ngây thơ, mẹ mua cho con heo đất bằng nhựa, có thể thò ngón tay vào để rút tiền ra mà nó cũng không lo nghĩ, nó tưởng chẳng ai có thể thò tay vào cả. Có lần kẹt tiền, bà cũng đã phải lấy con heo của nó móc tiền ra vay tạm vài bữa, rồi lại nhét vào trả lại cho nó. Nhưng hôm nay, tại sao không thấy con heo đâu cả, bà toát mồ hôi nghĩ thầm “Chẳng lẽ lại…”

Mẹ cu Liễng nhìn ra phía sau vách nhà, bà thấy con heo đất bằng nhựa nằm lật ngửa ở đó. Bà chợt nghĩ đến mấy hôm nay ba cu Liễng đòi tiền đi đánh bài. Bà đã đưa một ít để ba cu Liễng đi chơi giải trí mùa Tết, nhưng rồi chỉ qua một đêm, ba cu Liễng lại đòi nữa. Bà không nghĩ là con heo đất cu Liễng dành dụm lại có thể bị ba nó lấy đi đánh bài.

Mẹ cu Liễng thở dài, chẳng ai ngoài ba nó nữa cả. Mấy anh chị cu Liễng chẳng bao giờ để mắt tới con heo đất em để dành. Bà đành lấy số tiền trong túi mình vừa đi ra vừa nói với cu Liễng:

– Tiền con đây nhé, con cầm lấy đi chợ với mẹ hay là để mẹ cầm cho kẻo rớt mất.

– Dạ, mẹ cất cho con đi. Mẹ nhớ là mẹ đã nói đủ để mua cho con đôi dép mới nữa nhé!

Mẹ cu Liễng nghẹn ngào trong lòng. Đã mấy mùa Tết trôi qua, chẳng có Tết nào ba cu Liễng không đánh bài, Tết đến mà bà chẳng vui chút nào cả. Tết này, bà lại thêm một nỗi buồn trong lòng không thể nói được. Bà chẳng muốn cho con cái biết được chuyện là ba của chúng nó đã đành lòng lấy luôn cả số tiền của đứa con trai nhỏ để đi đánh bài. Món tiền đầu tiên cu Liễng để dành được do công sức của nó hái ớt, mót đậu…dành dụm.

Bờ Đá Xanh

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời