Đưa tay hứng giọt sương rơi,
Lặng thầm ta đứng trên đồi Mộng Mơ
Để sương ướt đẫm trang thơ
Cho hồn thi sĩ ngẩn ngơ với đời.
Đồi bao nhiêu tuổi đồi ơi
Mà sao vẫn gọi là đồi Mộng Mơ?
Tóc ta bạc trắng mong chờ
Gặp đồi, ta cũng mộng mơ theo đồi.
Hồ Văn Lành