Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

PhaiChangLaDinhMenh GreenFrog

Phai Chang La Dinh Menh – Green Frog

Phải Chăng Là Định Mệnh

Green Frog

Quỳnh ngồi bất động trên giường bệnh, mắt nhìn lơ đểnh ra cửa sổ để tìm lại
một chút yên tĩnh. Ngoài kia, nắng sớm chan hòa bắt đầu một ngày mới ấm áp. Đôi
chim trên cành líu lo, thỉnh thoảng chúng lại ghé hai cái mỏ nhỏ xíu vào nhau
như nói một điều gì đó, trông có vẻ hạnh phúc và tình tứ lắm. Nhìn chúng mà
Quỳnh lại tủi cho số phận của mình, vừa tròn mười chín tuổi mà những đắng cay
nàng phải chịu đã bội phần! Phải chi giờ này có mẹ nàng bên cạnh thì có lẽ nỗi
đau của nàng sẽ được xoa dịu rất nhiều…

Một năm trước đây Quỳnh là một cô học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, khuôn mặt
luôn rạng rỡ một nụ cười. Quỳnh có một đôi mắt nai ngơ ngác, cộng thêm hai hàng
mi dài làm tăng thêm vẻ thu hút và lãng mạn nên mấy đứa bạn học thường gọi Quỳnh
là cô bé mắt nâu. Khi đối diện với cặp mắt nâu này, không ai nỡ từ chối bất cứ
điều gì được phát ra từ cái miệng tươi xinh trên khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh dễ
thương ấy. Chính vì thế, Quỳnh luôn là trung tâm của mọi cuộc họp mặt và có rất
nhiều chàng trai sẵn sàng làm mọi việc để đổi lấy nụ cười của “Mắt Nâu”.

Ở nhà, vì là con gái một nên được ba mẹ cưng chiều, từ cái ăn cho tới cái mặc
Quỳnh vẫn không bao giờ phải lo, thậm chí mỗi tối mẹ còn hát ru Quỳnh ngủ. Được
ngủ trong vòng tay của mẹ là một cái thú mà Quỳnh không thể nào bỏ được. Hình
như mẹ vẫn coi Quỳnh như là một cô bé mới lên ba, mẹ luôn giỗ dành và ôm ấp
Quỳnh mỗi khi biết là con gái của mẹ không vui. Còn ba, tuy bận rộn với công ăn
việc làm suốt ngày, nhưng mỗi tối ba thường ngồi nói chuyện với Quỳnh, kể cho
Quỳnh nghe những mẫu chuyện vui và ngay cả những chuyện buồn bực xảy ra ở sở
làm. Ba coi Quỳnh giống như một người bạn để tâm sự.

Cũng như mọi ngày sau giờ cơm tối, ba mẹ và Quỳnh đang ngồi nói chuyện vui
thì bỗng điện thoai reo, mẹ Quỳnh đang ngồi gần nên với lấy điện thoại và lên
tiếng:

– Hello,… ba đó hả? Ba khoẻ không ba?

– ….

– Có chuyện gì ba cứ nói đi chứ có gì đâu mà ngại… cháu Quỳnh à! Ba biết
không nó bây giờ lớn và đẹp gái lắm rồi.

Không biết ở đầu giây bên kia ông ngoại nói gì mà sắc mặt mẹ có vẻ khác
thường. Thông thường khi nhận được phone của ông bà ngoại từ Mỹ về thì mẹ rất
vui, nói đủ thứ chuyện nhưng hôm nay thì khác, Quỳnh linh cảm có điều gì đó hơi
lạ đã làm cho mẹ ít nói và nói nhỏ hơn. Trước khi cúp điện thoại Quỳnh chỉ nghe
mẹ nói một câu rất thận trọng:

– Ông bà để con bàn lại với ba nó và với cháu Quỳnh xem sao đã nhé.

Sau vài ngày bàn bạc với nhau, ba mẹ gọi Quỳnh vào để nói chuyện:

– Quỳnh à! con cũng đã lớn rồi, ba mẹ không bao giờ muốn xa con nhưng nay ông
ngoại đã có ý tìm người cho con ở bên đó thì ba mẹ cũng hỏi ý kiến con.

Quỳnh nũng niụ:

– Ba mẹ nói gì? Ba mẹ tính “đuổi” con đi bằng cách gả con đó à?

– Đằng nào thì con gái cũng phải lấy chồng, nay lại là chỗ ông ngoại con quen
biết thì bỏ cũng uổng. Sang được bên đó ít ra con sướng tấm thân, còn hơn lấy
chồng ở đây bữa đói bữa no, không biết thế nào.

– Anh ta quen với ông bà ngoại hả ba mẹ?

Nghĩ tới lấy chồng Việt kiều, Quỳnh nghe cũng khoái vì thấy mấy chị trong xóm
lấy chồng ở Mỹ sau mấy năm về chơi ai cũng đẹp và sang hơn, tay họ bóng loáng
những chiếc nhẫn hột xoàn. Quỳnh vẫn hay thầm hỏi, “không biết bên đó họ sinh
sống thế nào? Được lái xe hơi đi làm thấy sao mà thích quá nhỉ!” Nghe người ta
kể là trong nhà sạch sẽ đến nỗi tìm một con ruồi cũng là khó… Vả lại, nghe mấy
chị nói là đàn ông ở nước ngoài chiều vợ lắm. Chỉ mới nghĩ tới đó thôi đã làm
Quỳnh cảm thấy sung sướng và mỉn cười. Quỳnh giật mình khi nghe ba mẹ nói tiếp:

– Quỳnh à! Chỉ có một điều làm cho ba mẹ đắn đo là ông ấy hơi lớn tuổi.

– Lớn là bao nhiêu?

– Có lẽ khoảng sáu mươi.

Quỳnh hơi ngạc nhiên:

– Hả, sáu mươi?

– Vì ông ta là bạn của ông ngoại, nhưng theo chỗ ông ngoại cho biết thì ông
ta coi cũng đẹp “trai” lắm và thấy cũng có vẻ hiền. Ba mẹ nghĩ là chỗ quen biết
với ông ngoại, có lẽ tin cậy được nên mới bàn với con.

Quỳnh nghe có vẻ không thích mấy nhưng khi nghĩ tới được sang Mỹ và được ngồi
trên chiếc xe hơi để lái thì tự nhiên Quỳnh không còn để ý đến sự chênh lệch
tuổi tác nữa. Quỳnh ngập ngừng trả lời:

– Vậy… ba mẹ trả lời với ông bà Ngoại là con bằng lòng đi.

Chỉ vài tháng sau, David, một chú rể chính gốc người Mỹ đã về và Quỳnh hẳn
nhiên có một cái đám cưới rình rang tại khách sạn nổi tiếng ở Sài Gòn làm ba mẹ
Quỳnh thật là hãnh diện với láng giềng. Đám cưới xong, sau mấy ngày lo thủ tục
giấy tờ, chồng của Quỳnh phải trở lại Mỹ. thời gian ở với nhau thật là ngắn nên
Quỳnh và David vẫn chưa hiểu nhau nhiều, tuy vậy lòng người đi nặng trĩu và
người ở lại cũng buồn không kém…

Sau một năm mòn mỏi đợi chờ, ngày ra đi cũng đã đến. Quỳnh thật là háo hức,
háo hức vì sắp sửa được đặt chân tới Mỹ, một chân trời tự do, một thiên đàng ở
trần thế. Sự háo hức này còn lớn hơn cả việc Quỳnh sắp gặp lại người chồng già
hơn mình cả bốn mươi năm. Quỳnh mua sắm quần này áo nọ, cứ sợ sang đất mới nhìn
thua kém mọi người; Quỳnh còn nghĩ là sang bên đó sẽ bước vào trường đại học, ôm
cặp sách ngồi bó gối nhìn hoa Phượng rơi mỗi độ hè sang…

Vừa đặt chân tới phi trường Los Angeles, Quỳnh mỉm cười, trong lòng tràn lên
một niềm sung sướng, đúng là xứ Mỹ cái gì cũng tân tiến. Vì chồng là người Mỹ,
không bị trở ngại về ngôn ngữ khi làm giấy tờ, nên mọi thủ tục ông ta đều làm
rất rành mạch khiến cho Quỳnh thấy rất yên tâm. Sau đó David chở Quỳnh về chung
cư (appartment) có một phòng ngủ, nơi gọi là “tổ ấm” của hai người. Bước vào
Quỳnh cảm thấy hơi ngột ngạt chắc vì cửa đóng quá kín và vì mệt mỏi sau một
chuyến bay dài giờ. Tuy vậy, David không nhìn thấy sự mệt mỏi của Quỳnh mà chỉ
nhìn thấy một người vợ trẻ đẹp sau bao ngày xa cách. Cánh cửa vừa khép lại là
David đã ôm chầm lấy Quỳnh và bắt Quỳnh phải thi hành nghĩa vụ làm vợ… Tuy đang
mệt và không mấy vui, nhưng Quỳnh thông cảm vì nghĩ chắc là chồng quá nhớ mình.

Cả đêm hôm ấy và những ngày dài sau đó, Quỳnh đều bị David coi như là một
chiến lợi phẩm, một miếng thịt thơm ngon bị đùa giỡn trong tay một con thú đói.
Có những lúc con thú già này còn dùng cả một thứ thuốc gì đó mà sau này Quỳnh
mới biết đó là Viagra để thêm phần sinh lực. Lắm lúc Quỳnh đã phải quỳ xuống van
lơn:

– Em lạy anh, em lạy anh… con ..con lạy ông… xin ông tha cho con!!!

– No, no…Baby… you have to…

Mặc cho Quỳnh nói gì thì nói, việc ông muốn ông cứ làm. Có lẽ một phần không
hiểu tiếng Việt nhưng một phần nữa là David muốn thoả mãn thú tính của mình. Mỗi
một ngày hắn cứ uống thuốc vào là hành hạ Quỳnh ít nhất là vài tiếng đồng hồ. Có
lúc Quỳnh đã cự tuyệt nhưng bị David tát ngay vào mặt. Vì không thông thạo tiếng
Anh và cũng không biết luật lệ nên Quỳnh đành gạt nước mắt chiều theo hắn. Hắn
không bao giờ cho Quỳnh ra khỏi nhà, khi đi đâu hắn khoá trái cửa lại. Mỗi lần
hắn ra khỏi nhà Quỳnh như trút một gánh nặng. Tuy ở nhà một mình thì vắng lặng
và cô đơn nhưng Quỳnh vẫn thấy hạnh phúc hơn là có David bên cạnh. Mới tới Mỹ
hơn một tuần mà Quỳnh đã tiều tụy đi rất nhiều; Quỳnh gầy đi phần thì không quen
với khí hậu, giờ giấc, thức ăn … vì David là người Mỹ nên những đồ ăn của ông ta
mua về hầu như Quỳnh không cảm thấy ngon tí nào, Quỳnh chỉ gắng ăn cầm chừng;
phần thì bị hành hạ về thể xác, nên Quỳnh trông giống như một cái xác không còn
sinh khí. Cả người nàng hình như ê ẩm, nhất là phần dưới cơ thể, đau và nhức
giống như một vết thương vừa hơi lành lại thì tiếp tục bị xé ra, máu rỉ ra liên
tục. Đối với Quỳnh, đây là lần đầu tiên gần đàn ông nên nàng cũng không biết là
có bình thường hay không. Quỳnh chỉ luôn cảm thấy đau, và thực sự đau lắm….
Nhiều lúc Quỳnh muốn gọi phone về hỏi mẹ. David rất cẩn thận. Mỗi khi ra khỏi
nhà, ngoài việc khoá trái cửa lại, hắn còn cất dấu cái điện thoại nên Quỳnh chỉ
biết khóc thầm sau cánh cửa đóng kín! Quỳnh nhớ mẹ, nhớ ba, và luyến tiếc những
ngày còn là cô bé ngây ngô trong cánh tay mẹ. Nàng thì thầm, “Ba mẹ ơi, giờ này
ba mẹ đang làm gì? Chắc ba mẹ nghĩ rằng con gái của mình đang hạnh phúc. Ba mẹ
có biết là con đang đau khổ lắm không?” Nghĩ đến đó Quỳnh lại khóc, khóc đến độ
cặp mắt đỏ hoe và sưng lên. Có lần David đi đâu về thấy Quỳnh đang khóc, hắn vẫn
tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra và ngồi ăn nốt mớ đồ ăn mà Quỳnh để dư
lại. Hình như trái tim của hắn không làm bằng máu thịt. Quỳnh cảm nhận được sự
lạnh lùng và đáng sợ toát ra từ ánh mắt màu xanh lơ kia. Đáng sợ nhất là bộ mặt
già nhăn nheo của hắn khi đối diện với Quỳnh, cộng với một cái nhìn thật hoang
dã, làm Quỳnh phải rởn gai ốc mỗi khi thấy hắn chuẩn bị thưởng thức “miếng mồi”
ngon mà hắn mới bảo lãnh từ Việt Nam sang.
Trước sự hung bạo của hắn, lắm lúc Quỳnh như ngây dại đi không còn cảm giác đau
đớn nữa, nước mắt cũng cạn dần. Quỳnh đã đánh mất chính bản thân mình, nàng cứ
phó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm! Một lần kia, hắn soạn sửa để nhập cuộc thì
bỗng điện thoại reo. Sau khi nói vài câu gì đó, mà Quỳnh đoán là có lẽ có chuyện
cần, hắn vội vã ra đi bỏ quên cái điện thoại. Khi đã chắc chắn là hắn đi rồi,
Quỳnh liền lục lại trong vali lấy số điện thoại và gọi cho ông ngoại. Quỳnh kể
lại cho ông nghe về việc David đối xử với nàng, ông ngoại vừa nghe, không để cho
Quỳnh kể hết đã vội vã lái xe tới. Khi thấy Quỳnh với một thân hình tàn tạ, đến
nỗi mỗi bước đi của Quỳnh phải nhờ ông dìu đỡ, ông liền vội chở Quỳnh tới nhà
thương. Sau khi khám nghiệm và nghe Quỳnh kể lại, bác sĩ đã bắt Quỳnh phải ở lại
bệnh viện để săn sóc cho sức khoẻ và những vết thương do người chồng nhẫn tâm
gây nên. Những người y tá ở bệnh viện đã gọi cảnh sát, họ lập tức tới nhà còng
tay David và họ còn hứa với Quỳnh là sau khi xuất viện, sẽ nhờ sở xã hội là nơi
luôn bảo vệ những phụ nữ và trẻ em bị hành hung giúp đỡ cho Quỳnh.

Phải chăng đó là định mệnh? Không, đây là một sự chọn lựa, một chọn lựa sai
lầm của Quỳnh và cha mẹ nàng; và đây cũng là một bài đọc đắt giá mà Quỳnh phải
trả cho sự bồng bột, ham mê vật chất của mình. Một cuộc hôn nhân chênh lệch quá
xa về tuổi tác, không dựa trên nền tảng của tình yêu thì làm sao có thể hạnh
phúc và bền vững được.

*****

(Bài này được viết dựa trên một chuyện có thật, nên khi ghi lại những giòng
chữ này Green Frog mong rằng thảm cảnh đau lòng tượng tự sẽ không còn xảy ra với
những người con gái Việt nữa!)

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời