Bài viết khác

Tôi đã bất lực trước em

Cổ nhân đã có lời dạy: “nhân vô thập toàn”. Hễ là con người thì chắc chắn chẳng ai toàn vẹn, tôi cũng là một con người, nên tất nhiên “vô thập toàn”. Yêu em, tôi đã cố gắng rất nhiều, cùng với mọi nổ lực hầu mang lại cho em, cho con chúng ta cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Vì điều đó, có những lúc tôi quên chính bản thân mình, chiều em hết mực, miệt mài vì công việc và quên cả thời gian trôi đi lặng lẽ.
Nhưng đáng buồn cho tôi, dường như em cố tình không nhận thấy sự hy sinh này!
Chúng ta cùng bình đẳng trong hôn nhân, nên tôi chấp nhận để em “sửa dạy” những lúc tôi sai sót, hoặc vô ý trong câu nói, trong hành vi làm em phật lòng. Từ ngày nên vợ thành chồng, tôi nhận ra “nam tố” có nhiều lắm trong con người của em. Bản tính em quá nóng nảy, nên lời thốt ra trong những khi giận dữ nhiều lúc làm tôi đau đớn, tái tê tâm hồn. Tuy nhiên, tôi vẫn cam lòng chịu đựng, bởi đã trót thề hứa yêu em. Vì muốn dùng sự nhẫn nhục để mong thức tỉnh một con người, vì muốn hôn nhân không đứt đoạn giữa chừng khiến con cái bất hạnh. Với tôi, em muốn nhả ra tiếng bấc, tiếng chì gì cũng được, nếu điều ấy mang lại cho em niềm vui, ve vuốt được tính tự mãn, hạ được nộ khí đằng đằng. Tôi, đã vì tổ ấm của chúng ta, vì tương lai con cái mà tự nguyện biến mình thành… “cái thùng rác” cho em trút mọi thứ bực bội, oán giận vào trong đó. 
Em ạ, chẳng lẽ tôi nhịn đến mức ấy mà em vẫn cảm thấy chưa thoả mãn ư?
Gần đây, mỗi lần bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ vì chuyện vặt vãnh gì đó, em lại lôi cả cha mẹ tôi ra để nhục mạ cho đã nư. Là sao? Các ngài có tội gì với em, mà phải chịu những lời phỉ báng?! Làm con, tôi không thể chịu đựng khi nghe lời xấc láo xúc phạm đến hai đấng sinh thành. Nếu là kẻ nào đó, thì tôi sẽ lao vào, thừa sống thiếu chết với họ để giữ sĩ diện cho cha mẹ mình. Vì một người đã kiên trì luyện tập nhiều năm và từng dạy võ thuật, tôi có đủ khả năng làm điều đó. Nhưng “kẻ nào đó” ở đây lại là em, người đầu gối tay ấp mỗi khi đêm về, là mẹ của các con tôi, thì hỏi làm sao tôi có thể “ra đòn” được đây? Làm sao tôi dám hành động thô lỗ lối võ biền, để sau đó sẽ phải mang tiếng với đời là kẻ bạo hành trong gia đình! 
Cảm thấy bất lực trước em, tôi vô cùng khổ tâm. 
Cuộc đời tôi đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, đó là quyết định chung sống với em. Ngày đó, “so bó đũa”, tôi ngỡ đã chọn được em làm “cột cờ”. Hay đâu, “cột cờ” ấy có quá nhiều sâu mọt bên trong, từ đó sự mục nát trong tổ ấm xảy là điều tất yếu. Tôi chịu trách nhiệm về sự mù quáng của mình, nên phải cắn răng sống hết tháng ngày còn lại bên em. 
Viết ra những dòng tâm sự này, xem như lửa lòng trong tôi đã tắt, chẳng còn hy vọng gì ở một người vợ quá cao ngạo như em. Ê chề lắm!
Canhcobg sưu tầm

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời