Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

VoGiaSinhTat BoTinhTang



Tân Liêu Trai

Vợ Già Sinh Tật

Trần tiên sinh là một thanh niên tuấn tú, lớn lên trong thời loạn ly của Giang Nam. Đất Nam kỳ màu mỡ, mặc dù chiến tranh nhưng gái Nam nổi tiếng đẹp. Trần lúc đó vừa tuổi ba mươi, là một sĩ quan chỉ huy một đội binh nhỏ, nhưng cũng đủ là thần tượng lính chiến cho bao cô gái xuân thì, luôn mơ tưởng một đức ông chồng oai phong.

Trần cưới vợ trong những ngày đó, vợ Trần chỉ vừa đôi mươi, là nữ sinh trường Văn khoa. Vợ chồng hương nồng lửa ấm được hai con thì vận nước đến hồi suy vong. Trần tiên sinh cùng bao đồng đội phải vào trại tù lao cải.

Vợ Trần là cô gái đức hạnh, vẫn một lòng nuôi con, kiếm tiền thăm nuôi chu cấp cho Trần tương đối đầy đủ. Mãn hạn về sum họp vợ con, lại gặp lúc có chương trình giúp đỡ của Giang Tây cho gia đình qua định cư, Trần nộp đơn và chẳng bao lâu đến lượt lên đường.

Đến Giang Tây, sẵn có vốn Anh ngữ dồi dào, Trần Tiên sinh đã được thu nhận vào làm Cán sự Xã hội cho Thành phố, nơi Trần cư ngụ. Với mức lương tương đối, Trần nghĩ đến những ngày tháng gian nan, vợ con nheo nhóc với mì khoai nơi quê cũ, Trần bảo vợ:

– Thôi, em đừng bận tâm gì nữa! Cứ ở nhà lo cơm nước cho gia đình, bù lại những ngày xưa em phải cực nhọc thiếu thốn.

Vợ Trần vui vẻ với gia đạo ổn định. Thấm thoát mấy năm sau, lần lượt hai đứa con lập gia đình ra ở riêng. Ở nhà một mình mãi cũng buồn, vợ Trần xin chồng cho đi xe bus lên sòng bài kéo máy cho vui. Hàng ngày, Trần Tiên sinh lái xe đi làm xa, có lúc kẹt xe nằm hàng giờ trên xa lộ, vợ Trần cơm nước sẵn dài cổ chờ chồng. Trần thị van vái mau cho đến ngày hưu của chồng để vợ chồng cùng hưởng tuổi già có nhau.

Thế rồi cũng đến ngày hưu của Trần. Hôm chính thức nghỉ hưu, vợ chồng Trần làm tiệc mời bằng hữu chung vui. Sau dịp đó, vợ chồng thường cắp tay nhau đi chung. Được hơn nửa năm, Trần thị mỗi lần đi sòng bài vịn cớ lên đó ồn ào, mà Trần tiên sinh cũng chẳng bao giờ thử vận đỏ đen, nên khuyên Trần ở nhà cho khỏi mệt trí. Trần chiều vợ, ở nhà ra vườn tưới cây chăm sóc mấy chậu cảnh cho qua ngày.

Trần thị vẫn tiếp tục lên sòng bài, Trần tiên sinh cũng không lấy làm điều, nhưng dần dần thấy Trần thị nói chuyện phôn liên tục, có khi còn vào “restroom” để nói cho kín đáo nữa!

Trần tiên sinh đâm nghi ngờ có điều gì không ổn. Một hôm Trần thị vừa ra khỏi nhà, Trần bén gót lái xe theo sau. Thật bất ngờ, Trần tiên sinh thấy vợ mình được một ông tuổi xấp xỉ đón lên xe. Trần tiếp tục theo sát thấy họ xuống xe, cặp tay nhau vào một Motel bên đường.

Trần giận quá sức, đậu xe mở cửa chạy tới chặn lại:

– Hai người đi đâu? Bà già này, bà gạt tui đi sòng bài, bà tới đây đi với trai hả?

Vợ Trần giật mình xanh mặt, nhưng chẳng chịu thua:

– Ông làm gì tui, tui muốn đi đâu kệ cha tui, mắc mớ gì đến ông!

Trần nóng nảy, định giơ tay tát vợ. Vợ Trần la lên:

– Ông tính đánh tôi hả? Này tôi nói cho ông biết tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ nếu ông còn làm dữ tôi!

Trần đành xuống nước, dịu giọng:

-Bà nên về nhà với tôi, chúng ta nói chuyện!

Trần thị càng làm tới:

– Chẳng chuyện với trò gì nữa. Tình nghĩa đôi ta có thế thôi. Kể từ giờ phút này, đường ông ông đi, đường tôi tôi đi. Thôi chào ông!

Rồi Trần thị lạnh lùng cắp tay người tình đi vào Motel một cách thoải mái.

Bồ Tình Tang.

Lời bàn:

Xưa nay thế thái nhân tình vẫn vậy! Thế mới biết, chẳng phải chỉ riêng cánh đàn ông mới trăng hoa bỏ bê vợ con, mà ngay cả nhi nữ thường tình cũng chẳng thua. Trần thị có thể nằm trong trường hợp “Nhàn cư vi bất thiện”! So với thuở xưa chồng tù vợ buôn thúng bán mẹt, nay cả mấy mươi năm chỉ ngồi nhà trông con nấu nướng, thay vì “luyện phim chưởng” thì có thể lộn đài “luyện phim tình cảm ướt át” của tuổi trẻ chăng? Sao lại đến tuổi đó còn “hồn bướm mơ hoa” lăng nhăng như thế?

Thật đáng tiếc cho Trần tiên sinh đã một lòng vì vợ. Đáng lý ra giờ này tuổi già tụng kinh sớm chiều hú hí có nhau, thì lại bơ vơ chiếc bóng lẻ cành trong khi vợ đầu gối tay ấp với một người khác. Nghĩ cũng đau lòng thay!

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời