Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

VoHayNo NguyenDuyAn

Vo+. Hay No+.

Vợ hay Nợ

Nguyễn Duy-An

Tuấn thẫn thờ lê bước ra bãi đậu xe của tòa án, lòng chán chường và tuyệt
vọng. Buổi chiều cuối đông, trời thật lạnh, nhưng cái buốt giá bên ngoài chẳng
thấm vào đâu so với cái lạnh và nỗi đau trong tim của chàng. Tuấn lên xe ngồi ôm
tay lái mà không biết sẽ về đâu. Bây giờ tất cả đã trở thành một con số không
.Từ đây, theo lệnh quan tòa, chàng “phải tránh xa, ít là 100 feet (khoảng 30
mét) cô vợ trẻ đẹp” mà mình mới bảo lãnh từ Việt Nam qua được hơn tuần nay,
nhưng chưa một lần được thực sự làm chồng. Thêm vào đó, Tuấn còn phải cung cấp
nơi ăn chốn ở và tiền chi dùng cho cô vợ hụt liên tiếp 12 tháng sắp tới, trung
bình mỗi tháng 2 ngàn Đô-la để cô có đủ thời gian học thêm tiếng Anh cũng như
học nghề. Có người đã nói : “con là nợ, vợ là oan gia”, với Tuấn bây giờ thì vợ
không còn, con cũng không, chỉ còn có “nợ” mà thôi!

* * * * *

Cuối năm ngoái Tuấn về Việt Nam thăm gia đình. Nghe lời bạn bè rủ rê, chàng
đến chơi và làm quen với Liên, một cô gái nổi tiếng là xinh đẹp và dễ thương
trong vùng, tuổi vừa 18, đang học lớp 12… Nghe đâu nàng đã có bạn trai là một
sinh viên đang lưu học trên Thành Phố, nhưng tự tin vào cái “mác” Việt Kiều của
mình, Tuấn bất chấp tất cả, chỉ mong sao chiếm được người đẹp mới thôi. Hôm đầu
tiên đến nhà Liên chơi, Tuấn đã không gây được cảm tình với người đẹp. Nhưng mấy
ngày sau đó tình hình khả quan hơn vì mẹ Liên tỏ ra rất quý mến chàng. Thời gian
qua nhanh, chỉ còn vài tuần nữa Tuấn đã phải trở về Mỹ. Chàng nhờ chị Thu, chị
cả của mình cùng đi với chàng đến gặp cha mẹ của Liên để chính thức xin hỏi cưới
nàng.

Sau vài câu chào hỏi, Bác Trinh, Mẹ của Liên lên tiếng trước:

– Được anh thương đến em nó, thật là quý hóa , để tôi đi gọi em Liên ra
hầu chuyện trước mặt người lớn cho phải phép.

Kể ra thi gia đình nầy cũng không đến nỗi “cổ lỗ sĩ” lắm, Tuấn nghĩ thầm
trong bụng.

Bác Trinh ra nhà sau một lúc thật lâu rồi mới cùng con gái trở lại phòng
khách. Tuấn hơi thất vọng khi thấy nét mặt của Liên không được vui và đôi mắt
lại hững hờ như đang đi lạc vào một cõi vô định…

– Cháu chào cô Thu. Liên chào anh Tuấn.

Tuấn vội vàng đứng lên, định kéo ghế cho Liên ngồi, nhưng nàng đã nhanh nhẹn
ngồi xuống bên cạnh mẹ. Bác Trinh quay sang nói vơí con :

– Cô Thu tới xin hỏi cưới con cho anh Tuấn, mẹ muốn con cùng ngồi bàn
công việc luôn. Con nghĩ sao?

– Thưa mẹ, thưa cô, con còn đang đi học, và cũng còn ít tuổi quá.

Tuấn hiểu rõ ý nghĩa “chối từ” trong câu nói của Liên, nhưng đã bàn trước với
chị Thu, nên cứ ngồi “hiền” để chị mình sắp xếp.

– Liên đừng ngại, chị Thu nói. Nếu hai đứa thật sự thương nhau, chị xin
phép hai bác làm một lễ hỏi nho nhỏ, rồi lên xã làm giấy đăng ký kết hôn
thôi, vì Tuấn cũng sắp phải trở lại Mỹ trong nay mai rồi. Thủ tục giấy tờ
bảo lãnh mất cả năm là ít. Khi có giấy đăng ký, Tuấn có thể làm giấy bảo
lãnh cho Liên theo diện hôn phu, rồi bao giờ giấy tờ xong xuôi, tuỳ hai em,
muốn làm lễ cưới bên này rồi đi, hoặc cứ sang bên đó rồi làm đám cưới sau
cũng được. Nhưng có cái lễ hỏi, chụp hình chụp ảnh cho Tuấn mang qua Mỹ cũng
dễ dàng làm giấy tờ bảo lãnh hơn. Bác Trinh Nghĩ sao?

– Tôi thì không biết gì về ba cái vụ giấy tờ cả. Có điều nếu anh thương
em nó, và muốn tiến tới thì cứ thế mà làm cũng được.

– Mẹ à, Liên đỡ lời mẹ, chúng con chỉ mới quen biết nhau vài tuần đây
thôi, con xin mẹ cứ để chúng con từ từ tìm hiểu nhau đã, nếu hợp rồi lo giấy
tờ cũng được.

Nghe Liên trả lời mẹ, Tuấn sợ chị mình trả lời không ăn khớp, vì cũng như bác
Trinh, chị Thu đâu có biết gì về thủ tục bảo lãnh, những gì chị ấy nói ra chẳng
qua là do Tuấn dặn trước… Chàng nhanh nhẩu lên tiếng phân trần:

– Liên nói cũng phải, nhưng anh nghĩ nếu mình chờ tới lúc đó mới bắt đầu
làm giấy tờ, thì lại phải chờ thêm một vài năm nữa. Nếu như Liên không chê
bai anh, chúng ta cứ xin phép cha mẹ làm một bữa cơm gia đình gọi là ra mắt
bà con, rồi mình lên xã đăng ký hôn nhân để anh về Mỹ xúc tiến ngay việc bảo
lãnh, càng sớm càng tốt. Nếu như sau này Liên cảm thấy không hợp với anh,
Liên vẫn có thể từ chối không đi, chúng mình cũng chưa có gì ràng buộc vừa
trong phép đạo, vừa về mặt đời, anh nghĩ cũng đơn giản thôi. Tuy nhiên, anh
thật lòng thương em, và hy vọng với thời gian em sẽ hiểu anh hơn, và chúng
ta có thể tiến xa hơn nữa.

Bác Trinh cũng nói thêm vào:

– Anh Tuấn đã nói thế, mẹ nghĩ cũng tốt đó con ạ. Mình làm một bữa cơm
gia đình để hai bên nhận diện bà con họ hàng, rồi chúng con cứ đăng ký giấy
tờ, bao giờ có giấy bảo lãnh xong xuôi rồi ta tính chuyện cưới xin sau cũng
chẳng sao.

– Mẹ nói thế thì con biết trả lời sao nữa. Liên đáp lời mẹ. Con chỉ sợ…
nhỡ ra chúng con không hợp nhau, lại mang tiếng với họ hàng!

– Tiếng tăm chi con. Thời bây giờ người ta lấy Việt Kiều “hà rầm” lên đó.
Ai cũng lo giấy tờ bảo lãnh trước rồi mới trình cha, trình làng, lo gì… Ý
anh Tuấn muốn tổ chức một bữa cơm ra mắt thì mẹ cũng ưng, nhưng nếu con ngại
thì mình cứ âm thầm lên xã đăng ký làm giấy tờ thôi. Khi nào chắc ăn, có
giấy tờ đi Mỹ rồi ta tổ chức đám hỏi, đám cưới một lần cũng được.

Chị Thu vội vàng nói thêm vào:

– Gia đình em muốn thưa với hai bác cho em Tuấn đi cái lễ hỏi nho nhỏ để
cho “danh chính ngôn thuận”, nhưng mọi sự tuỳ thuộc hai bác và em Liên cả.

– Vậy để tôi bàn lại với ông nhà tôi và anh chị con Liên đã, rồi vài ngày
nữa ta tính nhé.

– Vâng, bác định sao cũng đựơc. Nhưng bây giờ nhà em muốn xin phép bác
cho em Tuấn đưa Liên đi sắm ít “lễ vật đính hôn” cho đầy đủ kẻo lại mang
tiếng với làng nước là Việt Kiều đi hỏi vợ mà không thấy có lễ vật gì cả.

– Cô thư thả cho vài hôm… Có chi ta cứ để tuỳ hai đứa.

* * * * *

Trong lúc cả nhà xôn xao bàn tán về việc “lấy chồng Việt Kiều”, thì Liên xin
phép cha mẹ lên Thành Phố một hôm để bàn với chị Trang , chị của Liên hiện đang
theo chồng về buôn bán ở chợ Tân Định. Nghe Liên xin phép, mẹ nàng mừng lắm, vì
chính Trang đã có lần nói với bà : “con Liên nhà mình xinh lắm, để con tìm xem
có anh Việt Kiều nào xem được con giới thiệu cho nó. Cỡ như nó lấy chồng bên này
làm gì cho uổng.” Thực ra, Liên xin phép cha mẹ lên thành phố không phải để hỏi
ý kiến chị Trang, nhưng là để bàn bạc với Hùng, người yêu của nàng. Nàng muốn
cùng người yêu sắp xếp thế nào để tình yêu hai người không đi vào ngõ cụt.

Không biết hai người lập kế ra sao mà hôm sau Liên cùng chị Trang trở về đồng
ý đi sắm “lễ vật đính hôn” với Tuấn, nhưng không làm đám hỏi hay tiệc tùng gì
hết, chỉ âm thầm lên xã đăng ký xin kết hôn với Việt Kiều mà thôi. Lên xã xong
lại phải ra Huyện, xong huyện lại lên Tỉnh… Và đến khi Tuấn cầm được mảnh giấy
“Đăng Ký Kết Hôn”- chứ cũng chưa phải là giấy Hôn Thú- trong tay thì chỉ còn một
ngày nữa là chàng đã phải về Mỹ.

Trước đó, Tuấn định khi làm xong giấy tờ sẽ xin phép đưa Liên đi Nha Trang
hay Đà Lạt chơi mấy hôm trước khi về Mỹ, nhưng bây giờ thì đã hết hy vọng. Tuấn
đã không thực hiện được ý đồ “đen tối” của mình là gài bẫy để đặt Liên trước
chuyện đã rồi. “Hay không bằng hên”, cái số của Tuấn không được hên cho lắm!
Người ta thường nói “đỏ tình thì đen bạc”, nhưng với Tuấn lúc này thì tình chưa
được, mà bạc cũng đã mất nhiều vì phải chiêu đãi, quà cáp cho bao nhiêu người
mới xin được tờ giấy “tạm”. Thôi thì tương lai còn dài, Tuấn tự an ủi mình trước
khi rời quê hương : “cơm chưa nấu – gạo vẫn còn đó”, chẳng mất đi đâu mà sợ
thiệt.

Rồi Tuấn trở về Mỹ.

Mấy tháng sau chàng gởi giấy tờ về để Liên nộp đơn xin xuất cảnh. Lúc này
nàng đã học xong trung học, và theo đề nghị của Tuấn, Liên lên thành phố ở với
chị Trang để đi học thêm tiếng Anh chứ không cần thi vào đại học làm gì cho thêm
mệt. Tuy ở với chị nhưng Liên được Tuấn chu cấp dư thừa… Nàng sắm son phấn,
quần áo hàng hiệu, máy vi tính có nối mạng để liên lạc « email » với Tuấn, lại
có xe « Dream II » để chiều chiều cùng người yêu ra ngoại ô hóng gió! Trớ trêu
hơn nữa cho Tuấn là trong lúc ở Mỹ, chàng xúc tiến thủ tục bảo lãnh cho Liên
theo diện Hôn Phu, thì từ Sài-gòn, Hùng, người yêu của nàng lại nhờ người anh họ
của mình là Hiệp, một luật sư bên Mỹ “nghiên cứu và hướng dẫn” để tìm cách đưa
Liên qua Mỹ nhưng không phải để làm vợ của Tuấn và sau đó sẽ bảo lãnh cho Hùng
qua luôn. Xui hơn nữa cho Tuấn – và một điều thật khó ai ngờ – là ông luật sư mà
Tuấn đến nhờ làm giấy tờ bảo lãnh cho Liên lại chính là Hiệp, anh họ của Hùng.
Trước hoàn cảnh éo le nầy, đã có lúc Liên cảm thấy áy náy lương tâm, chỉ muốn
nói thật với Tuấn để xé bỏ tờ giấy “Đăng Ký Kết Hôn”, nhưng Hùng lúc nào cũng có
đủ lý do để thuyết phục nàng đi theo kế hoạch của mình.

Nghĩ cho cùng thì ở thời buổi này làm gì còn chuyện “một túp lều tranh hai
qủa tim vàng”! Hùng tuy đã ra trường với mảnh bằng kỹ sư cơ khí, nhưng ngày ngày
vẫn phải chạy mánh buôn bán ở chợ trời vì không kiếm được việc làm. Và nếu có
được việc làm, lương kỹ sư ở Việt Nam gom góp cả năm cũng không bằng số tiền
Tuấn gởi về hàng tháng cho Liên tiêu xài. Thôi thì “một liều, ba bảy cũng liều”,
nàng đành nhắm mắt đưa chân… Cùng lắm, nếu kế hoạch không thành, nàng làm vợ
Tuấn cũng không đến nỗi phải khổ vì người ta thường nói “lấy người yêu mình thì
sung sướng hơn là lấy người mình yêu”. Bằng chứng là nàng không yêu Tuấn, nhưng
nàng vẫn dung dăng dung dẻ, tiền bạc rủng rỉnh, chỉ ăn rồi bát phố vì Tuấn quá
yêu nàng!

Trong lúc ở Việt Nam, Liên cùng người yêu tận hưởng những ngày “hạnh phúc bên
nhau” thì ở Mỹ, Tuấn phải kiếm thêm việc làm vào cuối tuần ở nhà hàng để phụ
thêm vào đồng lương khiêm tốn của một công nhân lắp ráp vật liệu điện tử. Những
ngày mới chân ướt chân ráo trên đất Mỹ, Tuấn cũng cố gắng theo bạn bè đi học Đại
Học Cộng Đồng, nhưng vì mất căn bản từ lâu, và vì phải đáp ứng những nhu cầu cấp
bách của gia đình còn ở Việt Nam, chàng đã phải bỏ học để đi làm. Tuy nhiên, nhờ
tính siêng năng cần mẫn, sau 10 năm miệt mài với công việc “lắp ráp”, Tuấn đã
“sống lâu lên lão làng” nên tương đối cuộc sống đã ổn định, và cũng dành dụm mua
được một căn chung cư hai phòng ngủ, chờ ngày gặp “ý trung nhân” để xây tổ ấm.
Chuyến về Việt Nam năm ngoái bao nhiêu vốn liếng để dành được Tuấn đã tiêu sạch.
Từ ngày trở lại Mỹ, cuộc sống kinh tế lại càng chật vật hơn vì hàng tháng phải
gởi cho Liên một ngàn, rồi tiền lo giấy tờ luật sư…Chưa hết, tiếp sau đó chàng
còn phải bảo chứng căn nhà chung cư để lấy ra mấy chục ngàn gởi về cho Liên xây
nhà mới hầu báo hiếu cha mẹ trước khi “theo chồng về xứ lạ”.

* * * * *

Cuối cùng, văn phòng luật sư Hiệp cho biết Liên đã có “visa” nhập cảnh vào
Mỹ, chỉ cần Tuấn đóng lệ phí giấy tờ và mua vé máy bay, chuẩn bị ngày đoàn tụ.
Được tin vui, Tuấn xin nghỉ việc mấy ngày dọn dẹp lại căn nhà chung cư, mua
giường mới, chăn nệm mới… chuẩn bị đón “vợ” qua. Và sau bao ngày suy tính
thiệt hơn, Tuấn đã quyết định mua một chiếc xe Toyota Camry đời mới để làm quà
cho Liên. Chàng sẽ dùng số tiền hàng tháng vẫn gởi về cho Liên để trả tiền mua
xe : mỗi tháng trả 400 Đô vẫn còn thoải mái hơn nhiều…

Ngày Liên qua, để chia sẻ niềm vui “đoàn tụ với người vợ trẻ đẹp”, Tuấn mời
Hiệp cùng mang hoa hồng ra phi trường đón Liên. Điều Tuấn không thể ngờ là trước
đó, qua sự giới thiệu của Hùng, người yêu của Liên , Liên và Hiệp đã từng liên
lạc trực tiếp với nhau hoặc qua “email” hoặc qua điện thoại.

Vừa trông thấy Liên bước ra trong bộ quần áo rất hợp thời trang, Tuấn vội
vàng tiến đến, một tay trao hoa, một tay dang rộng định ôm Liên vào lòng. Nhưng
Liên đã đưa tay cản chàng:

– Anh Tuấn đừng làm vậy, kỳ chết!

Tuấn hơi sững sờ trước phản ứng của Liên, nhưng tự an ủi rằng nàng mới từ
Việt Nam qua, chắc còn e lệ… Tuấn quay lại, định giới thiệu vị “ân nhân” đã
giúp chàng lo thủ tục bảo lãnh, nhưng Hiệp đã lên tiếng trước:

– Chúc mừng Liên đã tới được “vùng đất hứa”. Tôi là luật sư Hiệp, Hùng
khỏe chứ?

– Ồ, anh Hiệp. Liên đang lo không biết làm sao để liên lạc được với anh.
Cám ơn anh đã ra phi trường đón Liên.

Trong lúc Hiệp chưa biết phải giải thích ra sao thì Tuấn đã lộ vẻ khó chịu:

– Hai người quen nhau trước rồi hả? Hùng là ai?

Không ai lên tiếng trả lời, mà biết trả lời làm sao bây giờ! Sau một phút do
dự, Liên lên tiếng:

– Hùng là bạn em bên Việt Nam, và là em họ của anh Hiệp đây. Lúc nhận
được giấy tờ của anh gởi về từ văn phòng của luật sư Hiệp, Hùng có giới
thiệu em với anh Hiệp để nhờ giúp đỡ trong bước đầu còn bỡ ngỡ ở đất khách
quê người.

– Em không phải sợ điều đó, anh sẽ lo cho em tất cả.

– Nhưng có người giúp đỡ vẫn hơn chứ anh, vả lại anh Hiệp là luật sư
mà…

– Thôi được, mình đi lấy hành lý rồi anh đưa em về. Cám ơn anh Hiệp đã
giúp đỡ trong thời gian qua.

Hiệp không ngờ Liên xinh đẹp và nhanh trí như thế. Chàng đánh trống lảng:

– Đó là bổn phận của văn phòng chúng tôi. Xin chúc mừng hai người. Tôi
xin phép về trước nhé.

Liên định hỏi Hiệp làm sao để liên lạc với chàng, nhưng không biết nói sao,
đành lặng lẽ gật đầu từ giã. Nàng bị giao động trước vẻ lịch thiệp và trí thức
của Hiệp. Trước đây nàng chỉ so sánh Tuấn và Hùng, cả hai đều tương đương “bên
tám lạng, bên nửa cân” nên nhắm mắt đưa chân theo kế hoạch của Hùng vì nàng
không hề yêu Tuấn. Còn Hiệp thì vài lần nói chuyện trong điện thoại và email
cũng chưa thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ trước mặt người anh họ “hào hoa
phong nhã” của Hùng, nàng hầu như đã bị cú sét ái tình đánh mạnh… Nàng chợt
thấy thương hại Tuấn, nên khẽ cầm tay chàng thỏ thẻ:

– Bây giờ sao anh Tuấn?

– Ờ, mình đi nhận hành lý rồi anh đưa em về. Anh nghỉ mấy ngày đưa em đi
chơi cho biết…

Lúc hai người ra xe, Tuấn trao cho Liên một bao thơ dầy cộm:

– Chiếc xe này anh mới mua tuần rồi làm quà cho em. Giấy tờ đều đứng tên
em, cả hồ sơ bảo lãnh và đơn xin “Thẻ Xanh”… đều nằm trong đó cả. Em cứ
giữ lấy rồi từ từ anh sẽ hướng dẫn em làm quen với nếp sống bên đây.

– Anh Tuấn tốt với Liên quá.

– Đó là bổn phận của anh mà cưng.

Hai người đi ăn rồi về nhà. Tình hình coi bộ khả quan hơn, Tuấn nghĩ vậy…
Nhưng khi Tuấn đòi vào phòng ngủ chung giường thì Liên làm dữ. Ban đầu còn nhỏ
nhẹ, nại lý do hai đứa chưa chính thức là vợ chồng, nhưng càng lúc càng gay go,
Liên dọa sẽ gọi cảnh sát nếu Tuấn làm ẩu. Tuấn ngạc nhiên không hiểu vì sao cô
vợ mới từ Việt Nam qua lại có thể rành luật lệ bên Mỹ như vậy. Chàng đâu biết
rằng Liên đã được Hùng và luật sư Hiệp chỉ vẽ tỉ mĩ trước khi rời Việt Nam. Tuấn
vẫn nài nĩ đòi ngủ chung, Liên giận dữ đóng sập cửa phòng rồi khóa trái bên
trong. Mặc cho Tuấn ấm ức bên ngoài và chỉ biết chửi thầm trong bụng vì đêm đã
khuya và Tuấn không dám làm phiền hàng xóm trong khu chung cư.

Còn Liên, phần vì giờ giấc thay đổi, phần vì không dự phòng trước phản ứng
của Tuấn nên không dám ngủ. Nàng mở bao thơ của Tuấn đưa hồi chiều xem có gì
trong đó. Tờ giấy đầu tiên đập vào mắt nàng chính là tập hồ sơ do văn phòng luật
sư Hiệp đưa lại cho Tuấn, gồm tất cả giấy tờ bảo lãnh của nàng, và ngay ở trang
bìa có ghi đầy đủ số điện thoại của Hiệp, kể cả số nhà riêng và điện thoại di
động. Như người sắp chết đuối nắm được miếng ván, Liên gọi ngay cho Hiệp:

– Hello !

– Dạ có phải luật sư Hiệp không ạ?

– Vâng, tôi đây. Xin hỏi ai đầu giây ?

– Em, Liên đây anh.

– Ồ Liên, mọi sự tốt đẹp cả chứ? Tuấn đâu mà Liên gọi anh giờ này?

– Ông ấy đang làm dữ ngoài kia, đòi vào ngủ chung, em không chịu. Anh
giúp Liên với.

– Anh đã dặn hôm trước rồi mà, bí quá thì quay số 911.

– Nhưng em đâu biết nói gì với họ.

– Em không cần giải thích, cứ kêu “help” rồi đừng cúp máy, cảnh sát họ sẽ
đến ngay. Bao giờ có cảnh sát tới cứ đưa số của anh cho họ liên lạc. Không
sao…

Tuấn đang hậm hực bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện rầm rì bên trong, đoán
chắc Liên đang gọi điện thoại cho ai đó, chàng tung cửa bước vào, quát tướng
lên:

– Cô to gan lớn mật thật! Tôi đã lầm nuôi ong tay áo.

– Anh Tuấn bình tĩnh lại đi, em có làm gì sai trái đâu! Chúng mình không
thể ngủ chung vì không phải là vợ chồng.

– Tôi đã chẳng đem lễ đi hỏi cô là gì? Ai bảo lãnh cô sang đây?

– Anh Tuấn mà làm dữ Liên gọi cảnh sát.

– Tôi chấp cô đó.

Liên bấm vội số 911 như lời Hiệp dặn, nhưng chưa kịp nói “help” thì Tuấn đã
giáng cho nàng một cái tát nẩy lửa. Liên khóc thét lên bên ống nghe điện thoại.
Tuấn càng điên tiết tát cho nàng một cái nữa rồi hậm hực bứt giây điện thoại.
Liên chỉ ngồi khóc trong khi Tuấn lôi hết cha mẹ, ông bà của Liên ra chửi rủa.
Giận quá, Liên hét lên:

– Đồ hèn hạ, đồ vũ phu, đồ bần tiện…

Lại thêm một cái tát ngang mặt làm Liên im bặt vì máu mũi chảy ra dàn dụa.
Cùng lúc đó cảnh sát đập cửa bên ngoài : “Cảnh sát! Mở cửa ngay! Nếu không chúng
tôi sẽ phá cửa vào!”. Bất đắc dĩ, Tuấn phải ra mở cửa. Hai nhân viên cảnh sát
bước vào, một người đứng giữ Tuấn, một người bước về phía phòng ngủ để quan sát
hiện trường. Khi trông thấy Liên mặt ướt đầm nước mắt và máu mũi, anh ta ra lệnh
cho người bạn đứng ngoài còng tay Tuấn lại, và quay sang hỏi Liên xem chuyện gì
đã xảy ra. Liên vừa khóc vừa trao tờ giấy có số điện thoại của luật sư Hiệp cho
người cảnh sát. Sau mấy phút nói chuyện với Hiệp, người cảnh sát trao điện thoại
cho Liên và ra phòng khách làm việc với Tuấn.

Khi Hiệp đến nơi thì cảnh sát đã làm xong biên bản. Họ đưa Tuấn lên xe dẫn về
bót.

* * * * *

Tuấn chỉ bị giữ một đêm rồi được thả với cái hẹn tuần sau đến hầu tòa. Nhưng
khi về tới chung cư thì Liên đã không còn đó, đồ đạc của nàng mang từ Việt Nam
cũng đi theo, kể cả chiếc xe mới “cáo chỉ” cũng “cuốn theo chiều gió” mặc dù
Liên chưa biết lái xe. Tuấn chỉ còn một mấu chốt duy nhất là luật sư Hiệp, người
đã giúp chàng bảo lãnh Liên qua Mỹ theo diện “hôn phu”, và cũng có mặt tại “hiện
trường” đêm trước. Tuấn gọi điện thoại và để lại không biết bao nhiêu lời nhắn
trong máy, nhưng mãi tới hôm phải ra tòa Hiệp mới gọi lại cho chàng.

– Tôi sẽ gặp anh Tuấn ở tòa. Liên sẽ cùng đi với tôi vì nàng vẫn tá túc
đàng nhà tôi từ hôm anh bị cảnh sát …

– Thằng láu cá, Tuấn cướp lời Hiệp. Cả tuần nay sao mày không gọi lại cho
tao? Mày làm gì con vợ tao rồi?

– Anh ăn nói lịch sự một chút nghe… Cô ta không phải là vợ anh. Anh
hiếp đáp cô ta, việc đó sẽ có luật pháp lo, nhưng tôi sẽ dạy cho anh một bài
học đích đáng nếu như anh còn ăn nói lỗ mãng với tôi.

Tuấn bực mình cúp máy cái rụp rồi chửi trời, chửi đất, chửi hết mọi người.

Ngày ra toà Tuấn chỉ ra cho khỏi mang thêm tội trốn chạy chứ chứng cớ rành
rành trong biên bản của cảnh sát, còn chối cãi vào đâu. Lúc thấy Hiệp đứng lên
bênh vực Liên trước quan tòa, Tuấn giận lắm nhưng biết nói gì, làm gì hơn khi
biết mình đã hoàn toàn thua về mặt pháp lý . Và khi nghe đọc phán quyết của tòa,
Tuấn cũng dửng dưng vì với chàng giờ này cuộc đời chẳng còn gì quan trọng nữa:
“Chiếc xe đứng tên Liên là thuộc về Liên. Tuấn giữ lại chiếc xe cũ. Từ nay không
được tới gần cô Liên trong phạm vi 100 feet (khoảng 30 mét). Hàng tháng phải trợ
cấp cho Liên đi học thêm tiếng Anh cũng như học nghề.” Một phán quyết bất công,
nhưng Tuấn cũng chẳng buồn tranh cãi , và cũng chẵng muốn ghi đơn kháng cáo làm
gì nữa, chàng ký tên chấp nhận rồi uể oải ra xe.

Quá mệt mỏi và căm hận lòng người nham hiểm, Tuấn nằm gục xuống ghế xe mơ mơ
màng màng… “Xe mới thuộc về nàng, nhưng nợ mua xe hàng tháng Tuấn vẫn phải
trả. Căn nhà khu chung cư là mồ hôi nước mắt của chàng từ bao nhiêu năm nay, bây
giờ coi như thuộc về ngân hàng vì Tuấn đã rút hết tiền ra, gởi về cho Liên xây
nhà báo hiếu cha mẹ trước ngày rời Việt Nam…” . Vội vàng bảo lãnh một người
không yêu mình sang đây làm vợ đã là một lỗi lầm to lớn, nhưng cho nàng mấy cái
bạt tai trong lúc nóng giận lại còn tai hại hơn vạn lần! Một bài học để Tuấn nhớ
đời !

* * * * *

Tuấn ngồi bật dậy, nổ máy xe, phóng đi như một kẻ điên khùng lao vụt trong
bóng đêm khi nghe giọng nói quen thuộc của Hiệp vọng tới từ một chiếc xe đậu gần
đấy: “Tờ giấy đó chẳng có giá trị gì bên Mỹ này. Liên phải nhớ anh là luật sư,
không việc gì em phải sợ cả. Chờ ít tháng lấy tiền trợ cấp của Tuấn cho em tiêu
xài, nhận được Thẻ Xanh rồi chúng mình sẽ làm đám cưới… Liên muốn đi Âu Châu
hay về Việt Nam hưởng tuần trăng mật đây?”

Nguyễn Duy-An

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời