Bài viết khác

Hoạt cảnh: Gặp gỡ Đức Ki-tô

HOẠT CẢNH – GẶP GỠ ĐỨC KITÔ

Các vai:

Đạo sĩ 1, 2, 3, 4; một người cùi; một cô gái điếm; một hành khất; một người mù; một nhân viên hộ tịch và Chúa.

Cảnh một:  Tại nhà đạo sĩ bốn

Ba nhà đạo sĩ đi ra, nói chuyện xôn xao…

Đạo sĩ 3: Thực ra thì ông ta vẫn chưa biết gì về chuyện này cả.

Đạo sĩ 1: Ừ, đúng như vậy, nhưng hôm nay nhất quyết tôi phải nói rõ cho ông ấy biết mới được!

Đạo sĩ 2: Đúng rồi, và bây giờ chúng ta vào luôn nhà ông ta chứ?

Đạo sĩ 3: Tất nhiên rồi, thôi chúng ta cùng đi nào!

Đạo sĩ 4: Xin chào các anh bạn!

Đạo sĩ 1: Này, anh đã biết gì chưa?

Đạo sĩ 4: Chuyện gì vậy?

Đạo sĩ 1: Thì ra anh chẳng biết chuyện gì cả! Cũng đúng thôi, vì lúc nào anh cũng lu bù công việc. Nào là công tác xã hội, nào là giới trẻ, nào là tập hát ca đoàn, nào là Giáo lý… ôi thôi thì đủ thứ chuyện! Thế là anh quên mất rằng anh đã thoả thuận với ba anh em chúng tôi một việc…

Đạo sĩ 4: Nhưng chuyện gì mới được chứ? Nói mau đi! Người ta còn đầy dẫn công việc kia kìa!

Đạo sĩ 2: Nghe rõ đây (Nhấn mạnh từng chữ) Một tin vui trọng đại!

Đạo sĩ 4: (Vẻ ngạc nhiên) Một tin vui?

Đạo sĩ 2: Đúng! Một tin vui trọng đại! Chắc anh còn nhớ rằng chúng ta vẫn nghiên cứu thiên văn, đã dõi tìm các vì sao lạ để phân tích và tiên đoán vận mệnh thế giới!

Đạo sĩ 1: Đúng thế! Mặc cho người đời chế giễu, có thể họ còn xếp chúng ta vào loại khùng khùng mát mát, nhưng ta vẫn khao khát một dấu chỉ, một điềm lạ trên trời khai mở một kỷ nguyên mới, để cho thế giới nàyvơi bớt đi những tuyệt vọng và bất hạnh…

Đạo sĩ 2: Và chiều nay, chúng tôi đã phát hiện ra một Ngôi sao tuyệt đẹp xuất hiện ở phương đông. Thế là ba anh em chúng tôi quyết định tới đây để rủ anh đi!

Đạo sĩ 1: Và tất nhiên là chúng ta phải lên đường ngay, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này. Chúng ta phải tìm đến chiêm ngắm và thờ lạy Đấng Cứu Tinh của nhân loại! Chắc anh cũng sẽ cùng đi ngay với chúng tôi chứ?

Đạo sĩ 4: Trời đất! Một vì sao lạ mới xuất hiện ư? Đúng là Đấng Cứu Tinh đã ra đời rồi! Phải đi tìm gặp Người cho bằng được chứ! Tôi vào chuẩn bị ngay đây. (Chạy vào rồi quay ra ngay, vẻ chần chừ)

Đạo sĩ 2: Sao? Anh còn chần chừ gì nữa chứ?

Đạo sĩ 4: Nhưng mà không được rồi, lát nữa tôi phải dạy một lớp giáo lý ở họ đạo …

Đạo sĩ 3:            Vậy anh không thể lên đường ngay cùng chúng tôi sao?

Đạo sĩ 4: Thôi, các anh cứ đi trước đi! Dạy Giáo lý xong là tôi sẽ đi ngay, hy vọng là tôi sẽ theo kịp các anh!

Đạo sĩ 3: (Nói với Đạo sĩ 1 &2) Đấy, các anh thấy chưa? Tôi đã nói với các anh đâu có sai. Cái anh này lúc nào cũng bận rộn công việc này nọ. Anh ta lắm việc như vậy thì làm sao mà có thời giờ đi tìm gặp Đấng Cứu Tinh? Thôi chúng ta đi trước luôn đi!

(Đi một đoạn, ĐS 2 quay lại nói với ĐS4)

Đạo sĩ 2: Này, anh đi sau thì nhớ đi nhanh nhanh lên nha! Chúng tôi sẽ đi chậm chậm để đợi anh. À, tí nữa thì quên, anh có định mang quà gì để dâng cho Đấng Cứu Tinh không? Ba anh em chúng tôi có mang theo vàng, một dược và nhũ hương rồi đó, còn anh tính sao? Gấp gáp quá không khéo lại quên mất quà đó! Thôi chào anh chúng tôi lên đường đây!

Ba nhà đạo sĩ ra đi, đạo sĩ 4 quay ra nói với khán giả.

Đạo sĩ 4: Cộng đoàn thấy đấy, Đấng Cứu Tinh đã giáng trần, chính tôi cũng đã từng ngày đêm trông ngóng tin vui trọng đại này. Vậy mà… giờ đây tôi lại không thể ra đi cùng các bạn tôi! Bới tôi không thể lỗi hẹn với các học sinh của tôi, vì các em đó cũng rất cần tôi! Vậy đấy! Nhưng tôi tin là Chúa sẽ không chấp tôi đâu!

Thôi, tới giờ lên lớp rồi, tôi phải đi đây! Nhất định tôi sẽ báo tin vui này cho các học sinh của tôi! Thôi chào bà con nha, tôi đi đây!

(Lên lớp Giáo lý – Cảnh này có thể có hoặc không) “Dân đang lần bước giữa tối tăm; Đã thấy một ánh sáng huy hoàng; Đám người sống trong vùng bóng tối; nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi” (Is 9, 11)…

Này đây Một Trinh Nữ sẽ mang thai, sinh hạ và đặt tên là Emmanuel – Nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Is 7, 14)

Cảnh hai: Gặp người cùi

Đạo sĩ 4: (Từ trong bước ra) Bây giờ thì mình đã có thể lên đường được rồi! Để xem mình phải mang theo những gì làm hành trang? Đường xa và chắc chắn là khó đi, ta cần một chiếc gậy này, một ít lương khô này à, mà đây vẫn còn một ổ bánh mì nữa, ta đem theo luôn! Mà ta phải đem theo quà gì để dâng cho Đấng Cứu Tinh được đây? Đúng rồi, ta mang theo một cây nến và một bình dầu thơm quí mẹ ta đã cho mà ta đã cất giữ từ lâu rồi, bây giờ ta lấy mang đi để làm của lễ dâng cho Chúa, coi như của ít lòng nhiều vậy! Muộn quá rồi, ta đi thôi! (Bước đi và ngước mắt nhìn lên cao vẻ dõi nhìn ngôi sao lạ… Đi một đoạn, gặp một người bị phong cùi)

Đạo sĩ 4: Này anh ơi, sao giờ này mà anh lại còn ngồi đây một mình vậy? (Người cùi im lặng… đạo sĩ tới gần đưa tay lay nhẹ vai người lạ và hỏi tiếp): Này, anh có nghe tôi hỏi gì không? Sao anh lại ngồi đây?

Người cùi: Ông là ai mà hỏi tôi? Tôi sống hay tôi chết, mặc kệ tôi, mắc mớ gì mà ông phải hỏi? Tôi chỉ còn đợi con nước lên rồi nhảy xuống mà tự tử thôi!

Đạo sĩ 4: Tại sao anh lại phải chán đời va muốn kết thúc đời một cách uổng phí như vậy?

Người cùi: Uổng uổng cái nỗi gì? Sống để mà làm gì với cái thân xác cùi hủi như thế này? Để rồi mọi người đều ruồng rẫy bỏ rơi tôi, kể cả là vợ con tôi nữa! Tôi sống giữa một xã hội lạnh lùng và khô cứng, không một ai chấp nhận tôi, vì họ luôn cho rằng trời đất đã nguyền rủa tôi, đã trừng phạt tôi. Họ đối xử với tôi không được bằng một con chó ghẻ!

Đạo sĩ 4:            Thế anh định dùng cái chết để chấm dứt mọi đau khổ trên cõi đời này phải không? Nhưng theo tôi thì anh còn có nhiều lý do để sống hơn là để chết đó! (Lại gần, lay mạnh vào vai người cùi) Anh có nghe tôi nói không? Anh cần phải sống!

Người cùi: (Cười khảy) Ong địh đánh lừa tôi hả? Hừ, Cái cuộc đời này là một bóng đêm tăm tối, chẳng có chút hy vọng gì – dù là rất mỏng manh để dành cho một kể khốn nạn như tôi cả!

Đạo sĩ 4: Đây, tôi trao cho anh ngọn đèn sáng để đi đường của tôi. Anh thấy đấy, chỉ với một chút ánh sáng nhỏ nhoi được thắp lên như vậy thôi, anh cũng đã thấy bớt lẻ loi và u ám rồi. Anh cứ thử nghe tôi một lần mà xem!

Người cùi: Hừ, một ngọn đèn leo lét như thế này đâu đã là niềm hy vọng đủ cho tôi tìm lại được một cuộc sống khoẻ mạnh và lành lặn?

Đạo sĩ 4: Đúng, tôi không thể làm gì cho anh hơn, nhưng tôi có thể chỉ cho anh tìm gặp một Đấng Toàn Năng, Đấng đó không chỉ có thể chữa lành bệnh tật phần xác cho anh mà còn có thể tha thứ tất cả những lỗi lầm cho anh nữa! Kìa, anh hãy nhìn lên bầu trời, có một vì sao sáng đằng kia kìa, đó là ngôi sao báo hiệu Đấng đó đã đến trong cuộc đời này rồi đó! Anh hãy nghe tôi, cầm ngọn nến sáng này theo hướng ngôi sao đó để dõi bước tìm Người! Đi đi anh!

(Người cùi tay cầm ngọn nến sáng, dõi lần đi, mắt hướng nhìn lên ngôi sao như bị thu hút!- Cả hai cùng đi vào)

Cảnh hai: Gặp cô gái điếm

Cô gái xuất hiện với bộ đồ rực rỡ, son phấn lòe loẹt. Ngỏ lời với giọng thật lả lơi, mời chào.

Cô gái: Anh hai ơi, anh đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy?

Đạo sĩ 4: (Vẻ ngượng ngùng… lùi lại… và trả lời): À, tôi đã lỡ khởi hành quá muộn, và tôi còn cả một lộ trình dài phải đi.

Cô gái: Thế… em có thể đi chung với anh được không?

Đạo sĩ 4: Có thêm một người bạn đồng hành thì vui hơn! Mời cô cứ tự nhiên!

Cô gái: Mà… lúc nữa, chừng nào tới quán trọ dọc đường, anh hai ở lại qua đêm với em nhé!

Đạo sĩ 4: (Chợt hiểu ý cô gái) Ơ, tôi không hề có ý định như thế… cô hiểu lầm tôi rồi.

Cô gái: Kính thưa quí ông đáng kính! Tôi xin lỗi nha, tôi đã lầm… Một tu sĩ đạo hạnh như ông, vậy mà tôi lại dám quyến rũ sao chứ, thôi tôi xin ông cút xéo đi chỗ khác, để chị em tôi kiếm sống, tôi nói thật với ông, tôi khinh bỉ tất cả cái bọn đạo đức giả như ông…

Đạo sĩ 4: Còn tôi, ngược lại, tôi không hề có ý khinh bỉ cô một chút nào, cô vẫn là một con người có phẩm giá.

Cô gái: Phẩm giá hả? (cười sặc sụa) Phải, trước đây khi tôi còn có chút nhan sắc, thì tôi cũng còn hấp dẫn lôi cuốn được quý ông đáng kính, còn bây giờ thì tôi chỉ còn là một thứ đồ chơi rẻ tiền không hơn không kém. Phẩm giá? Ừ, phẩm giá cái chỗ quỉ quái nào bây giờ? Tôi không còn tin nổi miệng lưỡi bọn đàn ông các ông nữa.

Đạo sĩ 4: Vâng, phần nào đúng là như vậy. Nhưng… dù cho chị không còn tin vào bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này, kể cả tôi nữa, thì vẫn còn đó một em bé trai vô tội trong trắng, em bé ấy rồi sẽ là một người đàn ông như mọi người đàn ông, nhưng người đàn ông này sẽ trổi vượt trên tất cả, vì Người sẽ là một vị Vua nhân ái, Người sẽ đón nhận chị như đón nhận một con người xứng đáng với những phẩm giá cao qúi! Người sẽ mang lại cho chị một cuộc sống mới. Người sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm sa ngã đã qua của chị.

Cô gái: (Bỡ ngỡ) Thật vậy sao? Nhưng tôi biết tìm Đấng ấy ở đâu bây giờ?

Đạo sĩ 4: Chị hãy cứ theo dấu ánh sao kỳ diệu trên trời đằng kia, rồi chị sẽ tìm được một Hài Nhi mới sinh. Tôi tin chị sẽ được tất cả những gì chị mong ước!

Cô gái: Nhưng chẳng lẽ tôi lại mang tấm thân đã ô uế này là lễ tiến dâng một Đấng Thánh như Người sao?

Đạo sĩ 4: Chỉ cần chị thật lòng sám hối và tin vào Người. Đây, tôi tặng cho chị chiếc bình đựng đầy dầu thơm rất quí này để chị kính dâng Người, thôi chị hãy lên đường đi kẻo muộn. Chúc chị gặp được Người!

(Cô gái cầm bình dầu và đi về hướng ánh sao)

Đạo sĩ 4:            (Nói một mình) Ừ, đã muộn lắm rồi, chắc ba anh bạn của mình đã tới nơi rồi cũng nên, còn mình thì lại cứ mãi bận bịu thế này mãi! Biết sao được! Mình không thể làm khác được mà! Mình làm sao có thể làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh đó chứ! (Nhìn lên trời tìm ánh sao và giật mình) Trời ơi! Anh sao đã biến mất từ lâu rồi, thôi ta cứ việc theo hướng đông mà đi, hy vọng sẽ có người chỉ cho ta tới nơi sẽ sinh ra!

Cảnh bốn: Gặp người hành khất

Hành khất: Lạy ngài xin đoái thương tôi!

Đạo sĩ 4: Tôi có thể giúp gì được cho chị ? Mà chị đừng gọi tôi bằng ngài một cách trang trọng như thế.

Hành khất: Không, thưa ngài, nếu tôi không lầm thì ngài là một tu sĩ, ngài giàu lòng từ bi nhân hậu, xin hãy cho tôi chút gì để ăn! Tôi đói, tôi khát, tôi lạnh, tôi khổ quá, tôi chán sống lắm rồi!

Đạo sĩ 4: Chị ơi, tôi cảm thông thực sự với chị trong cái đói, khát và cái giá lạnh này. Trong cái khổ đau bế tắc của chị. Thực ra tôi cũng chẳng giàu có gì hơn chị, nhưng mà thôi, để tôi xem có cái gì chia sẻ với chị không? Đây rồi, tôi có mang theo chiếc bánh mì nhỏ để ăn dọc đường, chị hãy cầm lấy ăn cho đỡ đói (người hành khất vội cầm bánh và ăn ngấu nghiến, nhưng rồi chợt nhớ ra một điều gì, chị bẻ một nửa cất vào túi, đạo sĩ thắc mắc:) Sao chị không ăn hết chiếc bánh đi mà còn để lại làm gì vậy? Chị đang đói lắm cớ mà?

Hành khất: Hôm nay, tôi được may mắn gặp ngài cho tôi chiếc bánh, nhưng ngày mai tôi còn gặp ai được ngài nữa không? tôi phải để dành vì sợ có nhiều lúc đói nữa.

Đạo sĩ 4: Này, tôi nói cho chị nghe. Tôi biết có một Đấng có thể ban cho chị những gì còn quí giá hơn gấp bội lần cái ăn uống ở đời này nữa.

Hành khất: Đấng đó là ai vậy? Tôi biết tìm Người ở đâu để gõ cửa mà xin Người ban cho những điều đó! Mà điều đó là gì vậy thưa Ngài?

Đạo sĩ 4: Người mà tôi vừa nói với chị là một em bé mới chào đời, những rồi một ngày kia, Người sẽ làm vua dân Do thái, vua của muôn dân – trong đó có tôi và chị. Người sẽ ban cho chị thứ bánh hằng sống để chị sẽ không bao giờ phải lo đói nữa. Kìa chị nhìn xem ngôi sao kia, đó là ánh sao sẽ dẫn chị đến gặp Đấng ấy.

Hành khất: Thật vậy không thưa Ngài?

Đạo sĩ 4: Đúng như vậy! Chị hãy nghe tôi và đi theo hướng của ánh sao, chị sẽ tìm thấy Người và Người sẽ cho chị cũng như những kẻ cùng khổ trên thế gian này niềm vui và sự sung mãn – Một sự sung mãn mà ngoài Người ra thì không thể có ai cho chị được!

(Chị hành khất vội trỗi dậy và ra đi…)

Đạo sĩ 4: Lạy Đấng Cứu Tinh con hằng trông đợi! Giờ đây con chẳng còn gì để ăn nữa, con cũng sẽ rơi vào cảnh đói khát, cùng quẫn dọc đường! Nhưng cũng như con đã nói với chị hành khất, con tin Ngài cũng đang chờ gặp con để ban cho con bánh Hằng Sống! Vâng và con sẽ lại tiếp tục đi…

Cảnh năm: Gặp người mù

Đạo sĩ 4: Này, anh ơi! Anh đi đâu một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Người mù: Tôi… tôi cũng  không biết là tôi sẽ đi đâu bây giờ nữa!

Đạo sĩ 4:            Hình như anh không nhìn thấy đường?…

Người mù: Vâng!

Đạo sĩ 4: Thế nhà anh ở đâu?

Người mù: Tôi không hề có nhà cửa gì cả! Tôi bị mù từ khi mới sinh! Và cha mẹ tôi cũng lần lượt qua đời và bỏ lại một mình tôi với cái nghèo đói của cuộc đời này…

Đạo sĩ 4: Thế anh làm gì để kiếm sống?

Người mù: Tôi đi bán vé số ngoài bến xe thị xã.

Đạo sĩ 4: Vậy thì anh có đủ sống không?

Người mù: Kể ra thì cũng tạm nuôi thân. Nhưng chiều nay, tôi đang cầm tập vé số trên tay thì bị bọn nghiện giật mất. Tôi van xin họ thì không những họ không trả lại mà lại còn đá phăng mất cái gậy của tôi nữa! Bây giờ tôi đói quá rồi mà chẳng còn gì để ăn nữa cả! Trời ơi là trời!

Đạo sĩ 4: Anh à, nói thật với anh, tôi cũng chỉ  là khách đi đường. Tôi cũng rất muốn giúp anh lắm! Nhưng tôi chẳng có gì cả! Đây là số tiền ít ỏi duy nhất tôi còn lại, anh hãy cầm lấy để làm vốn kiếm sống! Đây, tôi xin tặng anh luôn cây gậy của tôi. Tôi cũng rất cần nó, nhưng chắc chắn là anh sẽ cần nó hơn tôi nhiều. Anh hãy cầm lấy đi!

Người mù: Vâng, đúng vậy, tôi biết anh cũng cần nó nhưng không cần nó bằng tôi, vì anh còn có ánh sáng, chứ còn tôi thì … ngày cung như đêm anh ạ!

Đạo sĩ 4: Anh à, thật ra, tôi đã rất muốn giúp anh, nhưng tôi chỉ có thể cho anh được một số tiền ít ỏi và một cây gậy để anh dò đường mà đi thôi! Tôi không thể cho anh được ánh sáng! Nhưng tôi biết có một Đấng mà không chỉ cho anh ánh sáng mà còn có thể cho anh nhiều hơn như vậy gấp ngàn lần!

Người mù: Ai? Đấng đó là ai vậy? Xin cho tôi gặp Người được không?

Đạo sĩ 4: Tất nhiên là được rồi! Đấng ấy vừa sinh xuống cõi đời này! Người là Đấng Cứu Tinh của tôi, của anh và của tất cả mọi người. Tôi tin điều đó! Và anh, anh cũng hãy tin và đi tìm gặp Người đi! Chỉ cần một lần gặp Người cũng đủ để anh đổi đời rồi! Vì Người chính là nguồn bình an và hạnh phúc!

Người mù: Vậy thì tôi có thể tìm gặp Người ở đâu đây?

Đạo sĩ 4: Trên trời bây giờ hiện đang có một ngôi sao lạ sáng chói, ông cứ đi theo hướng của ngôi sao rồi ông sẽ tìm thấy Người!

Người mù: Thật vậy sao? Được rồi, tôi sẽ dùng chiếc gậy mà ông đã cho để lần đường đi tìm Đấng Cứu Tinh. Thành thật cảm ơn ông vì đã đối xử tốt với tôi. Tôi hy vọng rất nhiều vào Đấng mà ông vừa nói. Vì thật ra, tôi cũng chẳng còn biết hy vọng vào ai nữa… Thôi chào ông tôi đi đây!

(Người mù chống gậy và đi… ở lại, Đạo sĩ 4 cầu nguyện:)

Đạo sĩ 4: Lạy Chúa! Một người mù thật đáng thương! Con đã chỉ cho anh ta một con đường mà chính con cũng đang phải tìm kiếm! Quả thật, chỉ có lòng tin mới giúp được anh ta và con cố gắng để tìm gặp Ngài! Xin Ngài hãy dẫn bước chúng con đi!

(Vị Đạo sĩ 4 tiếp tục ra đi…)

Cảnh sáu: Gặp nhân viên hộ tịch

Đạo sĩ 4: Ông ơi! Ông làm ơn cho tôi hỏi thăm chút ạ!

Hộ tịch: Hả?

Đạo sĩ 4:            Ông làm ơn cho tôi hỏi thăm chút ạ!

Hộ tịch: Hả? Anh cần gì? …

Đạo sĩ 4: Tôi muốn hỏi thăm ạ!

Hộ tịch: Ơ…Ơ… (Nhìn từ đầu đến chân) Hình như anh là người ở xa mới đến nhỉ?

Đạo sĩ 4: Vâng, xin ông chỉ cho tôi đường đến nhà một em bé mới sinh ra trong vùng này.

Hộ tịch: Chà! Ong hỏi thăm đúng người đúng chỗ rồi đấy! Chằng giấu gì ông, tôi đây là cán bộ thống kê dân số. Tất cả những người chết đi hoặc mới sinh ra ở vùng này đều được tôi ghi chép đầy đủ và chính xác trong cuốn sổ này! Nhưng đứa trẻ mà ông muốn hỏi đó thì tên là gì nhỉ? Con cái nhà ai? Được sinh ra ở tỉnh, huyện, làng, xã nào mà tôi lại không biết vậy?

Đạo sĩ 4: Rất tiếc là tôi lại chẳng biết rõ lý lịch của em bé ra sao nữa! Tôi chỉ biết rằng: Em bé mới sinh ra sẽ trở thành Vua của dân Do thái và là Đấng Cứu Thế nữa!

Hộ tịch: Rõ cái ông này vớ vẩn! Hỏi thăm mà không biết tên tuổi, địa chỉ rõ ràng thì hỏi cái nỗi gì? À mà… chứ em bé đó sẽ trở thành vua dân Do thái hả? Nếu vậy chắc chắn phải là con trai vua Hê-rô-đê đương thời của nước Palettin rồi đó! Vô lý! Quá vô lý! Mà cũng không thể có chuyện đó được, nếu có thì tôi phải biết chứ! Chắc ông lầm rồi!

Đạo sĩ 4: Không! Tôi không lầm! Tôi cam đoan đó là Vua dân Do thái mà. Hơn nữa, Vua đó còn phải là Vua của toàn nhân loại. Ong cứ coi lại sổ sách kỹ cho tôi xem thế nào giúp tôi với!

Hộ tịch: Ừ, thì để tôi xem lại sổ cho chắc ăn… Thật, chẳng có em bé nào mới sinh mà như ông vừa nói cả. Ai chà, hay là ông muốn nói tới một tên tội phạm mới lãnh án tử hình, nó vừa mới vác thập giá ngang qua đây.

Đạo sĩ 4: Thế Người đó đi về hướng nào? Và người ta đã nói với về Ngài làm sao?

Hộ tịch: Ông ta đi về phía ngọn đồi Gôn – gô – tha ở đằng kia kìa. À mà tôi đoán chính là cái tên ấy rồi. Bởi tôi thấy người ta đồn rằng: Hắn dám tự xưng mình là “Giêsu – Vua dân Do Thái”.

Đạo sĩ 4: Thôi, đúng rồi! Cám ơn ông, chắc đúng là người ấy rồi! (Đạo sĩ 4 vội bước đi, miệng lầm bầm có vẻ còn nghi ngờ) “Giêsu – Vua dân Do Thái”. “Giêsu – Vua dân Do Thái”. Tại sao lại vậy nhỉ? Một Hài Nhi mới sinh cơ mà? Sao lại là một người đàn ông? Lại còn là một người bị quân lính bắt đưa đi đóng đinh như một tử tội nữa chứ? “Giêsu – Vua dân Do Thái”. Lạy Ngài, có thật đúng là Ngài đó không?

Hộ tịch: (Lắc đầu ngao ngán…) Trời ơi! Đúng là một tên khùng! Sao dạo này có nhiều tên khùng khùng quá vậy? Nào là một tên thợ mộc dám tự nhận mình là Vua dân Do thái. Rồi bây giờ lại còn thêm một anh xem ra cũng là người trí thức nữa chứ, mà lại bảo tên thợ mộc đó là Đấng Cứu Thế! Thật hết chỗ nói! Đúng là cái thời buổi đảo điên có khác! (Nhún vai, bĩu môi rồi bỏ đi… Vị đạo sĩ tiến tới phía có bóng của ĐGS đang dang tay trên thập giá in trên tấm màn hình căng)

Cảnh bảy: Gặp Đức Giêsu

Đạo sĩ 4: Thưa Ngài, có thật Ngài chính là Đức Giêsu Vua dân Do Thái đó không? (tiến lại gần rồi nhìn kỹ…) Nhưng không thể nào được, vì ông là một người trung niên, còn tôi lại đang tìm một em bé sơ sinh, Người đó mới thực sự là Vua dân Do thái. Nhưng chính ngôi sao lạ trời đông đã dẫn đưa tôi đến nơi đây cơ mà…

Đức Giêsu: Hỡi người bạn đáng yêu của tôi! Anh quên mất rằng đã hơn 30 năm trôi qua rồi sao?

Đạo sĩ 4:            Trời ơi! (Quay lại khán giả với vẻ bàng hoàng) Đã hơn 30 năm tôi đi tìm Người rồi sao? Vậy mà tôi cứ ngỡ chỉ mới hôm qua! Vậy thì Hài Nhi năm xưa chính là Ngài hôm nay ư? (Quay lại chỗi Chúa và quỳ sụp xuống) Lạy Ngài, con đã đến quá muộn, xin Ngài hãy tha thứ cho con!

Đức Giêsu: Anh không có lỗi gì cả! Hôm nay anh đã được gặp chính tôi! Nhưng tôi đã từng gặp anh rất nhiều rồi!

Đạo sĩ 4: Thưa Ngài, thật vậy sao? Ngài đã từng gặp con ở đâu rồi sao?

Đức Giêsu: Đúng, vì chính lúc tôi đó, anh đã cho tôi ăn; lúc tôi khát, anh đã cho tôi uống; Tôi là khách lạ, anh đã tiếp rước tôi vào nhà; Tôi ngồi tù, anh đã đến viếng thăm tôi…

Đạo sĩ 4: Thưa Ngài, thực ra thì con cũng có đôi lần con làm những việc nho nhỏ đó cho người này người nọ mà con gặp trong cuộc đời. Thế nhưng… thực sự con đã bao giờ gặp Ngài và làm cho Ngài những việc đó đâu?

Đức Giêsu: Hỡi người bạn của Ta! Mỗi lần anh làm như thế cho những người anh em đồng loại là anh đã làm cho chính ta đó! Anh đã chỉ đường cho một người mù đến gặp tôi và tôi đã làm cho họ sáng mắt và để tỏ lòng biết ơn, người đó đã tặng tôi cây gậy và trên đó tôi thấy có khắc tên anh. Rồi một người hành khất nữa, cũng chính anh đã cho họ con đường đến với tôi, và anh biết không? Họ đã phụ trao cho tôi mẩu bánh mì mà anh đã chia sẻ cho họ, cũng chính mẩu bánh mì đó tôi đã dùng trong bữa tiệc ly để hoá nên Thịt của tôi làm của nuôi linh hồn cho muôn dân… Còn nữa, một người phong cùi đã đến với tôi với ngọn nến sáng trong tay và khi anh ta lành rồi thì cũng chỉ một mình anh ta trở lại cám ơn tôi còn những người cùng cảnh với anh ta cũng được tôi chữa nhưng họ đã không trở lại nữa! Điều đáng ngạc nhiên hơn đó là một người nữ đã mạnh dạn đến trước bàn tiệc của một người Pharisiêu đang thiết đãi tôi mà quỳ xuống, khóc lóc chân thành, rửa chân cho tôi, rồi lấy tóc lau, chị ta còn sức cả bình dầu thơm vào chân tôi nữa… Tất cả những con người đáng thương ấy đã gặp anh và được anh giúp đỡ đồng thời chỉ đường cho họ đến với tôi để được đổi đời…

Đạo sĩ 4:            Nhưng lạy Ngài, Ngài tốt lành và đầy quyền năng như thế, cớ sao Ngài lại bị đóng đinh như một tên phạm nhân nhục nhã thế này?

Đức Giêsu: Tôi đã đến nhà của mình, nhưng người ta lại chẳng muốn đón nhận tôi!

Đạo sĩ 4: Vậy là người ta đã vu cáo và giết chết Ngài chỉ là vì Ngài đã quá đỗi tốt lành và yêu thương họ? Vì Ngài chỉ muốn đem lại cho họ sự sống vĩnh cửu ư ? Vậy bây giờ con còn có thể làm được gì cho Ngài đây?

Đức Giêsu: Anh hãy quay về và sống cuộc đời bình thường của mình. Tôi chỉ nhờ anh một việc: Anh hãy thuật lại Tin Mừng trọng đại này cho mọi người, đó là: Đấng Cứu Thế đã Giáng Sinh cho mọi người, đã sống đời con người như mọi người, đã yêu thương tất cả mọi người – không kể tôn giáo, sắc tộc, màu da, giới tính, lứa tuổi… Người đã chết để làm chứng cho Tình Yêu, cho mối tình bất diệt muôn thuở ấy, và rồi Người đã Phục Sinh. Nước của Người sẽ rộng mở và các dân tộc trên toàn cõi thế này sẽ biết Người và theo Người…

Đạo sĩ 4: (Cúi lạy Đức Giêsu rồi quay xuống khán giả, nói giõng dạc):Kính thưa cộng đoàn, chính tôi và những người anh em tật nguyền, bất hạnh và tội lỗi đã được gặp Đức Giêsu như thế đó!

Chúng tôi tin chắc rằng: Chính quí ông bà, cô bác, các bạn trẻ, các em thiếu nhi… cũng đã từng gặp Đức Giêsu ngay trong cuộc sống của mình. Bởi vì chính cộng đoàn cũng đã đang quây quần nơi đây trong yêu thương và chia sẻ như một dấu chỉ sống động của Tình yêu hiệp nhất!

Vậy xin cộng đoàn hãy mở rộng tấm lòng để đón lấy chính Đức Giêsu Kitô- Đấng là Tình yêu – Hạnh phúc và là hoan lạc của muôn tâm hồn rồi đem chính tình yêu đó đến cho những người xung quanh chúng ta!

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời