Sáng tác Thơ Văn Nghệ

NHỚ MÃI ƠN NGƯỜI

Mỗi khi vào tháng linh hồn,

Bàn chân đếm bước bồn chồn tâm can.

Mẹ cha vất vả gian nan,

Suốt đời lam lũ lo toan mọi bề.


Mỗi khi vào tháng linh hồn,nghia_trang

Bàn chân đếm bước bồn chồn tâm can.

Mẹ cha vất vả gian nan,

Suốt đời lam lũ lo toan mọi bề.

Công lao chẳng kể chẳng nề,

Ngày đi ra ruộng, tối về chăn nuôi.

Về nhà, con cún vẫy đuôi,

Cơm chưa kịp nuốt, lũ ruồi lại bâu.

Cha tôi lên tiếng một câu:

Sao mà “lũ giặc” từ đâu kéo về?

Cả nhà ai nấy cười hề,

Thế mà sảng khoái không chê chỗ nào.

Mẹ cha cảm thấy tự hào,

Con ra ngoài ngõ biết chào người trên.

Năm xưa khi mẹ gọi tên,

Thấy con còn dại chỉ thêm mấy điều.

Từ đây tôi hiểu ít nhiều,

Thương con cha mẹ trăm chiều vì con.

Cả đời lội ruộng trèo non,

Nuôi con khôn lớn mong con trưởng thành.

Mẹ cha vốn tiếng hiền lành,

Không cần roi vọt chỉ dành tình thương.

Tình cha vời vợi thái dương,

Bao quanh tình mẹ bốn phương địa cầu.

Bây giờ cha mẹ còn đâu!

Con luôn cầu Chúa nhiệm mầu thưởng ban.

Hương hồn cha mẹ ủi an,

Ở trên thiên quốc hát vang danh Người.

Mong cha mong mẹ mỉm cười,

Khi con bày tỏ một mươi nỗi lòng.

Đời con cứ mãi thong dong,

Tìm đâu cho thấy tiếng lòng người thân…

Dốc lời cảm tạ tri ân,

Gởi theo hương khói tỏa lan đất trời.

Còn đâu cha mẹ sinh thời,

Không sao gặp lại – đời đời nhớ thương.

Trần Sỹ Hành

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời