nhớ Saigòn buổi chiều mưa bất chợt mái hiên nào anh đã đứng cùng em cơn mưa ngắn đủ cho mình quen biết và cho nhau một nỗi
Thơ
Thế là hết, vẫy tay chào tất cả.Bạn bè ơi, ta đã cách xa rồi,Hè đã sang, tầm tã tiếng mưa rơi,Tiếng ve gọi, buồn ơi sao da diết! Xin vẫy tay chào nhau ngày tạm biệtBước
Ô kìa đôi mắt thỏ Em nhìn ta ngỡ ngàngHè về, hoa phượng nởCho hồn ta mênh mang. Em hiền nhưhoa phượngThuở học trò ta yêuTa muốn làm gió lượnNâng cánh phượng mỗi
Một mình anh trước biển xanh Thêm con còng gió, lênh thênh hai người Lòng buồn khẻ nhếch nụ cười Nhìn con còng gió xe mười cái chân Chợt đâu nỗi nhớ tần ngần Lòng anh
Từ dạo ấy anh yêu màu lá úa,Yêu mùa thu trong đôi mắt em buồn,Yêu buổi chiều với những hạt mưa tuôn,Yêu đôi mắt em nhìn anh buổi sáng. Từ dạo ấy kéo dài theo năm
Anh nhớ vô cùng bé biết không?Mắt bé tròn xoe, má bé hồngNhớ ngày xưa đó – anh yêu béBuổi đầu hôm ấy, cuối mùa đông. Anh nhớ vô cùng bé biết
Hồn thiêng sông núi ở nơi đâu? Tình nghĩa hai ta chẳng nhạt mầu Tình đầu, em hỡi, làm sao xóa ? Ngàn năm ta chẳng thể quên nhau ! Em hỡi! đã lành vết thương đau
Sao em không về thăm Bình Giã?Thăm lại làng quê sỏi đá xưaThăm mẹ già bao năm vất vảThăm ruộng đồng dầu dãi nắng mưa ! Sao em không về thăm Bình GiãThăm lại ngôi
Sao lâu quá anh không lại thăm em? Em vẫn thường mặc chiếc áo dạo xưa Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa Để ra đồng và mỗi lần đi lễ. Nắng đã úa, anh ơi, từ
Đừng anh ạ, đừng bắt tôi phải nóiLời chân thành, lời giả dối thương đau.Tôi mong anh cũng đừng hỏi vì đâu,Tôi hay khóc trong những chiều nhạt nắng. Đời tôi buồn
Ngẩn ngơ trước bóng hoàng hôn Tóc mai sợi ngắn nhớ anh ôm nàng Nhìn chòm mây trắng lang thang Nhớ em anh chợt ngỡ ngàng mộng du, Nằm mơ anh khóc hu hu Biết mà như vây đi tu cho rồi Chia