Sao lâu quá anh không lại thăm em?
Em vẫn thường mặc chiếc áo dạo xưa
Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa
Để ra đồng và mỗi lần đi lễ.
Nắng đã úa, anh ơi, từ dạo đó
Anh không đến nên nắng chả hồi sinh
Chỉ mình em chân côi bước một mình
Chân cũng mỏi mà lòng em lại nhớ.
Này anh ơi! em nhớ anh ghê lắm
Anh chả thương, chả nhớ đến em sao?
Em vẫn đẹp như anh thấy ngày nào
Nhưng tình mình sao vô duyên anh nhỉ?
Em yêu anh! Tình yêu rất bé nhỏ
Cô gái trẻ còn rất mực ngây thơ
Rồi một ngày em ước mộng vu vơ
Tại anh đấy làm cho em nhớ mãi.
Sao lâu quá anh không đến thăm em
Cây mai già đã mấy độ trổ hoa
Mối tình đầu nhỏ dại tưởng cũng qua
Em chia tay.. nhưng tình còn phảng phất.
Rồi một ngày em nghĩ quên anh thật
Em lấy chồng, tưởng đẹp lắm anh ơi
Đêm tân hôn, em thấy rất bồi hồi
Nhớ anh quá, nhưng ôi đã muôn rồi.
Anh có biết “em yêu từ lâu lắm”
Không dám ngỏ vì chẳng hiểu tại ai?
Giờ muộn rồi, anh đừng mộng ngày mai
Con sáo ấy, sang sông rồi anh ạ!
Đêm hợp hôn em nghe lòng lạnh giá
Trong tay chồng mà nước mắt rưng rưng
Anh biết không?.. em tha thiết gọi thầm
Tên anh đấỵ.. vì em mãi yêu anh……..
Cỏmay