Bâng khuâng
Chiều Đà LạtLangbian như cô gái xuân thì
Để đôi ngực trần lả lơi với gió
Mây mỏng lắm, như tấm voan rất nhỏ
Quấn quanh người nửa hở, nửa che.Ta trải lòng cho gió lạnh mân mê
Chợt thanh thản, thấy lòng mình rất nhẹ
Hồ Đa Thiện biếc một màu hoa khế
Man mác buồn như kẻ mới vào yêuTa một mình trên con dốc cô liêu.
Chiều xuống chậm trên đồi thông quạnh quẽ.
Tiếng ai hát trong nắng chiều lặng lẽ
Ta thoáng buồn, bất chợt thấy bâng khuân!Hồ Văn Lành