Có một điều đoan chắc rằng, người dân Xứ Bình khi đi xa, đều đau đáu trong mình một nổi nhớ quê.
Nổi nhớ khó có thể định nghĩ bằng lời, nổi nhớ lãng đãng trong người đi xa bằng những hình ảnh, không là khói lam chiều như trong thơ ca, cũng không là hình ảnh của những đêm tát nước dưới ánh trăng như lời của những bài hát chân quê; Nhưng có thể, nổi nhớ quê của những người dân Bình Giả đi xa là những hình ảnh mộc mạc của người dân quê mình
Với những giọt mồ hôi cần lao trên nương đồng
Với những hình ảnh người mẹ quê đẹp đến lạ kỳ, để bất kỳ ai nhìn vào cũng rung động như đang vói tay chạm vào một bức tranh quý
Nổi nhớ đôi khi hiền hòa theo bước chân trẻ đến trường
Và lay động bằng những nét chổi thầm lặng
Hay gương mặt đẹp đến hồn nhiên của một cụ già ngồi nghe hát Thánh ca
Nổi nhớ trong veo theo ánh mắt trẻ thơ
Và ấm áp với những nụ cười nở đều trên mọi khuôn mặt trong một sinh hoạt cộng đồng
Nhớ nụ cười của người bạn tôi trong ngày thu hoạch
Còn nhiều lắm những hình ảnh khi nhắc nhớ về nét đẹp Quê Bình…Và nếu có ai đồng cảm về Xứ Bình bằng những hình ảnh mộc mạc như tôi, chắc hẳn cũng có phút lặng im để cám ơn, cám ơn sự đầm ấm của một cộng đồng những người dân quê mình, một vùng quê mà có thể nơi đó đang cất giữ cho tôi cuống nhau ngày tôi chào đời .
(Trong bài có sử dụng tư liệu, hình ảnh của Trang web binhtrung.net)