Sưu Tầm Thơ Văn Nghệ

THÁNG LINH HỒN NHỚ MẸ

Vẫn cảm nghiệm đời con thật bé nhỏ
Dù tuổi đời “thất thập cổ lai hy”
Nhưng làm sao có thể quên những khi:
Mồ hôi mẹ pha lệ nhòa cay đắng?
Ngày chiến tranh làm gia phong thất sủng
Chôn thân cha trong khói lửa hung tàn
Mẹ một mình sớm tối phải cưu mang:
Đàn con dại phần hồn như phần xác!
Và nhớ lại những khi con lầm lạc
Mẹ nhẹ nhàng nhủ bảo chẳng hề chi
Miễn biết ăn năn, miễn biết quay về
Bởi tình mẹ dạt dào hơn biển cả.
Cũng nhớ lại ngày thiên tai tàn phá
Túp tranh nghèo theo gió cuốn bay đi
Ủ ấp con trong luống rạ ruộng Dì
Mẹ che chắn sợ khi con nhiễm bệnh!
Nhớ ngày ấy giữa ruộng đồng hiu quạnh
Mẹ góp nhặt hạt lúa sót tay người
Lòng xót xa, miệng mẹ vẫn vui cười
Vì con được cầm hơi nhờ của rụng!
Nhớ thuở ấy cửa nhà ta nghèo túng
Bởi bạo quyền vơ hết của dân đen
Bên thực dân, bên lòng dạ hư hèn
Khiến mẹ phải nuôi con bằng khổ lụy!
Ngày khôn lớn thân con chìm khói lửa
Mẹ mỏi mòn trong bệnh hoạn tật nguyền
Vĩnh biệt đời bằng gương sáng trung kiên
Mà con lại vô tình, như gạt bỏ…!
Hôm nay đây trước ngai tòa của Chúa,
Con khấu đầu tạ tội với mẫu thân
Xin mẹ thương tha hết những lỗi lầm
Tha tất cả những lần con xúc phạm…
Lạy Chúa cả, Đấng Nhân Linh vô hạn
Cho mẹ con được phúc hưởng Ngai Trời
Hết u buồn và hết nước mắt rơi
Cùng Thần Thánh ca khen Ngài muôn thuở.
Hoài Lệ Tử

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời