Truyện

Truyện ngắn dưới 100 chữ

Truyện thật ngắn (góp nhặt) nhưng hay. Truyện cuối gởi tặng anh Ngọc Trân.

NKK

————————————

 


Xứ lạ quê người – Trần Ninh Bình

Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gởi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính để mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm. Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia đình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ email chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống: ”Suốt ngày hết rửa bát lại dọn bàn trong quán, anh có thì giờ đâu mà biết đến những thứ hiện đại đó hả em?! “.


Chung Riêng – Nga Miên

Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Ði qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên…

 

Uống chung một ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh… cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta…


 










Bàn tay

 

Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em… mềm mại.

 

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em… chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

 

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình. 

 

Bóng nắng, bóng râm

 

Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:

 

– Nhà ngoại ở cuối con đê.

 

Trên đê chỉ có mẹ, có con

 

Lúc nắng, mẹ kéo tay con:

 

– Ði nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.

 

Con cố.

 

Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:

 

– Ðang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.

 

Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

 

Trời vẫn nắng, vẫn râm…

 

…Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.

 

 

Câu Hỏi – Nguyễn Hoài Thanh

 

Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.

Cuối buổi học.

– Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.

– Hát đi cô.

Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài “Ði học về”.

 

– Hát theo cô nè… Ði học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen…

 

Phía cuối lớp có tiếng xì xào:

 

– Tao không có ba mẹ thì chào ai?

 

…Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.


 

Ba Và Mẹ – Lê Mai

 

Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhà nông “chánh hiệu”.

Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.

Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.

Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.

Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Ðúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.

 

Khóc – Bùi Phương Mai

 

Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.

Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá giađình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.

Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:

– Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.

 




Mẹ tôi – Nguyễn Thánh Ngã

Mẹ sinh tôi giữa ruộng bùn vì lúc có mang tôi cũng là lúc gia đình lâm vào túng quẫn, mẹ đi cấy thuê lặn lội đồng sâu nước độc nên sinh tôi thiếu tháng. Tôi ốm đau èo uột. Mẹ thường cõng tôi qua sông đến nhà thầy thuốc. Tôi khỏe. Nhưng mẹ phải còng lưng ba năm trời để trả nợ.

Lớn lên tôi định bỏ học đi làm sớm. Mẹ quyết nhịn ăn bắt tôi đến trường. Mẹ là tấm gương soi suốt đời tôi.


Mike Nguyen (sưu tầm)

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời