Bài Vở Cũ Giải trí Văn Nghệ

TruyenCuoi 001 BBT

Chuyen Cuoi Phe Ta

Kinh Thánh người Trung

Trong đoạn Tin Mừng thuật lại việc Chúa rửa chân cho Phêrô. Ông từ chối. Đoạn
ấy trong Sách Phúc Âm, bản dịch của một người Trung, được đọc như sau: “ Thầy mà
rửa chưn cho con, con nỏ ưng mô” (Gioan 13,8).

Thực Thi Lời Chúa

Sau khi đọc bài Phúc âm tường thuật việc Chúa rửa chân cho các môn đệ, cha Xứ
đã giảng một bài dài khuyên anh chị em giáo dân nên bắt chước Chúa phục vụ nhau,
rửa chân cho nhau. Cuối cùng cha hỏi giáo dân ai có kinh nghiệm nào cụ thể để áp
dụng thực thi lời Chúa. Mọi người im lặng. Bỗng dưng có một cô dơ tay phát biểu:
“ Thưa cha, con thấy có một việc làm rất cụ thể, áp dụng đúng lời Chúa dạy. Đó
là làm Nails! Chúng con không những rửa chân cho người ta mà còn bóp chân nữa!”


Nạn Nhân Của “Thói Quen”

MTT Sưu Tầm

Bạn thân: Nghe đồn ông lúc nầy làm ăn phát đạt, giàu có lắm?

Đàn ông: Cũng thường thôi tớ đang mơ ước được trở lại 20 năm về trước!

Bạn thân (ngạc nhiên!!!!!): 20 năm về trước ông vác cuốc vô rẫy làm thấy mồ
luôn mà?

Đàn ông: Nhưng lúc đó bà xã tớ mới có 45 kí.

Bạn thân: ????? Có gì thay đổi!

Đàn ông: Có chứ, vì bà xã tớ vẫn giử nguyên thói quen, bắt tớ bế vào giường
mỗi khi đi ngủ, mà nay bà xã tớ đã 85 kí rồi!!!

Nạn Nhân Của “Năng Khiếu”

MTT Sưu Tầm

Bạn thân: Trông ông lúc nầy bụng phệ, phát tướng dữ há!

Đ. Ô.: Tui đang rầu muốn chết nè!

Bạn thân: Mập mạp, khỏe mạnh mà còn than cái nổi gì nửa.

Đ. Ô.: Khổ lắm! Từ ngày bà xã tớ về VN mang cuốn sách “Kỷ Thuật Nấu Nướng”
của bà Triệu thị Chơi sang đây, ngày nào bã cũng đi chợ về thực tập một trang.
Mà mấy đứa con tớ chỉ biết ăn đồ ăn mỹ, thế là một mình tớ lãnh đủ!!!

Mất Bằng Viết

MTT Sưu Tầm

Bạn thân: Sao độ nầy tui không thấy ông viết lách gì nửa vậy?

Đ.Ô.: Tớ bị lấy bằng viết rồi!

BT: Ai lấy!

ĐÔ: Bà xã!

B.T.: ????

Đ.Ô.: Bửa trước tớ đang say mê viết truyện tình cảm, đến đoạn chàng trai viết
thư tình cho người yêu: “Em yêu dấu, em là người con gái lần đầu tiên làm con
tim anh rung động, anh chỉ yêu một mình em” không ngờ lúc đó Bà Xã tớ đi ngang
qua đọc được, bả tưởng tớ viết thư cho cô nào, chuyện gì sảy ra thì ông biết
rôì, bả còn tuyên bố “TỪ NAY ÔNG KHÔNG ĐƯỢC NGỒi VÀO CÁI COMPUTER NỬA”.

Chat => Chua Chát

MTT Sưu Tầm

Đ.Ô.: Nôỉ khổ cùa tớ thì ông biết rồi, còn ông thì sao?

B.T.: HỪ!!!! Tui không được hưởng những cái phước đó của ông mi.

Đ.Ô.: Trời ơi! Ông là người ĐÀN ÔNG hạnh phúc nhứt trên đời nầy.

BT: Đừng vội mừng…lúc xưa tui khi nào cũng được thoải mái lên internet CHAT
qua CHAT lại với mấy ông bạn hiền. Bà xã tui thấy tui CHAT bằng máy vi tính bả
cũng CHAT nhưng CHAT bằng điện thoại cầm tay, mà chỉ CHAT only về VN thôi, nên
cuối tháng cái bưu ĐT về $ nặng hơn 2 kí lô. Ông mi ơi! Vì muốn cho vợ mình
thoải mái CHAT nên lúc ni tui phải CÀY hai JOB!!

Ba em không thể làm được.

Lớp học đã bắt đầu 15 phút, cô giáo đang giảng bài, cu Hiếu nhà ta mới thở
hổn hển, mồ hôi nhễ nhãi, lò mò vào lớp:
– Chào cô ạ.
Cô giáo bực mình với cậu học trò chuyên đi trễ này. Cô hỏi Hiếu:
– Hiếu răng lại đi trễ nưã.
– Thưa cô em mắc (bận).
– Mắc cấy chi?
– Thưa cô em mắc dắc con bò đực nhà em qua con bò cái nhà bên cạnh.
– Chuyên nứ (đó) ba em không làm được răng (sao)? răng em phải làm?
Thưa cô chuyện ni ba em và cả em đều không thể L… được, mà chỉ có con bò đực
nhà em mới L…được thôi.
Cô giáo đỏ mặt, há hốc miệng…

Bg sưu tầm và phỏng viết

Cô giáo em muốn đi…

Thật là ồn ào mất trật tự trong lớp, lát thì cu Hiếu nhà ta:
– Thưa cô cho em đi (đái) tiểu tiện.
Lát thì cu Châu:
– Thưa cô cho em đi (iả) đại tiện.
Cô giáo nhức đầu với đám học trò lớp 2 trường làng này, cô nghĩ được môt cách
vẹn toàn và từ đó lớp học trở nên trật tự, cô đã phán:
– Từ nay trở đi, em mô muốn xin đi tiểu tiện thì đưa 1 ngón tay lên, muốn
đi đại tiện thì đưa 2 ngón tay lên, khi cô phất tay các em có thể đi.
Một ngày nọ, ông Thanh tra Ty học chánh về trường để kiểm tra trình độ học vấn
của học trò và khả năng dạy dỗ của thầy cô. Đầu tiên ông hỏi về toán, hầu như em
nào cũng trả lời suôn sẻ làm ông thanh tra lẫn cô giáo vui vẻ, hãnh diện. Ông
chỉ Hiếu hỏi:
– Em tên chi?
– Thưa ông thanh tra em tên là Hiếu, quân nớ kêu em là Hiếu cúp cua, em học đại
học lớp 2 trường làng.
Ông thanh tra bật cười với tánh nhanh nhẩu và hồn nhiên cuả Hiếu, ông hỏi tiếp
– Trò Hiếu, một cộng một là mấy.
– Thưa ông thanh tra, một cộng một là… là…
Hiếu đang ấp úng, chỉ có cô giáo là hiểu Hiếu nhiều nhất, vì nhà nghèo nên Hiếu
phải phụ giúp dắc bò phụ cha cuả em nên việc học hành bị gián đoạn.
Cô đứng sau lưng ông thanh tra đưa hai ngón tay lên nhắc cho em (một cộng một là
hai), đột nhiên Hiếu đứng lên chỉ cô giáo và nói:
– Thưa ông thanh tra cô giáo nhà con xin đi (i…?) ạ.
Ông thanh tra nhìn cô giáo ngỡ ngàng, còn cô giáo thì bẻ bàng, đỏ mặt tiá tai.

Bg sưu tầm và phỏng viết

Nghĩ Rồi Ạ

Cậu Kim Ngọc nói với bố:
– Bố giải giùm con bài toán này với.
Bố nhìn con rồi hỏi:
– Thế con đã suy nghĩ chưa ?
– Suy nghĩ rồi ạ.
– Con nghĩ thế nào?
– Con nghĩ là không biết hỏi bố hay để sớm mai chép lại bài của
Duy-An đây?
Bố:!!!??!!

(luukhachdatinh)

Khuyết Điểm

Đang giờ học, cô giáo đánh thức một cậu học sinh tên Ngọc và mắng:
– Tại sao em hay ngủ gật trong khi tôi giảng? Như vậy em thấy em
mắc khuyết điểm gì?
Học trò Ngọc dụi mắt thưa:
– Thưa cô, khuyết điểm của em là ngủ mà không mắc màn ạ!

(luukhachdatinh)

Ở Đâu

Thầy: Em nào biết Bình Giả nằm ở vị trí nào ?
Trò Ngọc: Thưa thầy ở trong trang web
binhgia.net đó ạ
Thầy: !!??!!

(luukhachdatinh)

Ngồi lộn chỗ.

Sau khi chè chén no say với bạn bè, Bợm vào xe hơi của mình để về nhà nhưng
hỡi ơi, Bợm thấy xe mình bị mất sạch. Máy băng, máy diã thậm chí là tay lái, bàn
đạp thắng, bàn đạp ga cũng bị chúng gỡ nốt. Tức quá Bợm đành gọi cảnh sát, xui
cho Bợm là ngày hôm đó là ngày HĐH Bình Giả Atlanta họp mặt nên cảnh sát phải
giữ an ninh, cảnh sát báo tớị trễ nửa tiếng.

Khi cảnh sát gần tới nơi, nghe điện thoại do Bợm gọi tới và báo là tìm được rồi,
thầy khỏi cần tới nữa. Cảnh sát hơi bở ngỡ “sao mà tìm được nhanh thế,” nhưng
đành quay xe về sở.

Thì ra Bợm say quá không biết gì nữa nên mở cửa xe sau ra và chun vào băng ghế
phiá sau ngồi nên làm gì có tay lái với lại máy diã, máy băng chứ đừng nói bàn
đạp ga, bàn đạp thắng. May cho Bợm, nhờ cảnh sát đến trể nên Bợm đã hơi tỉnh,
nhận ra đang ngồi lộn chổ, và kịp gọi điện thoại trước khi cảnh sát tới.

Số Bợm còn hên là cảnh sát không gặp Bợm, không biết Bợm say nên Bợm không bị
giấy phạt. Nhưng coi chừng “đi đêm nhiều có ngày gặp ma”

BG sưu tầm và phỏng viết.

Đời ai lại không có lần lầm lẫn.

Anh nhím đực nhà ta hồ hỡi, phấn khởi chuẩn bị ra khỏi hang để chào đón ánh
nắng đẹp muôn sắc cuả muà xuân, sau sáu tháng mùa đông giá buốt, tối tăm, ẩm ướt
và hôi tanh dưới hang.

Vừa lên tới miệng hang, anh ta sung sướng la toáng lên:

– Ô my darling (người yêu ui),

Anh ta rất cảm động và nghĩ rằng: “sáu tháng cô đơn vì xa người yêu, mình vừa
lên tới là nàng nằm chờ mình đây rồi, thì ra nàng yêu mình còn hơn mình tưởng”
vì anh thấy có chị nhím với bộ lông óng ánh, mượt mà đang nằm im bất động phơi
mình dưới ánh nắng mùa xuân. Tranh tối tranh sáng, anh ta rón rén lại gần chị,
nhẹ nhàng ve vản chị có vẻ rất ư là sành điệu. Năm phút sau anh không thấy chị
nhím phản ứng gì cả,anh nghĩ.

“Nàng cảm động chăng, nàng giận ta nên chẳng nói năng chăng ??”

Sau đó nhiều câu hỏi được đặt ra mà không có câu trả lời, anh nhím nhà ta đành
lay động mạnh hơn, chị nhím vẫn không trả lời. Anh nhím nhìn kỹ lại vừa quê, vừa
mắc cở, nhưng rồi tự biện minh:

– Đời ai lại không có lần lầm lẫn.

Thì ra đó không phải là con nhím cái mà chỉ là cái bàn chải đánh giày còn mới
toanh.

*** Câu chuyện này nhắc nhở các đấng mày râu của chúng ta, mỗi
lúc lầm lẫn, đừng ngần ngại chi mà chỉ phán rằng: “đời ai lại không có lần lầm
lẫn”

BG sưu tầm, phỏng viết.

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời