Sáng tác Thơ

Viếng Bạn! (thơ)

(Lại một người bạn nữa ra đi ! Trương văn Điểm ! Cuộc đời tất bật áo với cơm, vinh hoa phú phú quý ở đâu còn…)

Chân bước mãi rồi đến ngày ngừng lại
Tay ngo nghoe níu kéo khúc thời gian
Miệng khóc cười khi lưỡi vẫn kiếm tìm
Mắt nhìn mãi những trần truồng thân xác

Đường chung đôi rồi đến ngày cô độc
Không bạn bè nghe lời gió ru đêm
Với trời đất và những tiếng côn trùng
Rồi ở đó đến bao giờ tỉnh ngộ

Mãi lặng im chẳng ngỏ lời than thở
Để hôm nay nằm đó với hư không
Đường trần gian đã mỏi bước thăng trầm
trên đất mẹ với bom mìn lửa đạn

Nghe đâu đây những lời tình bạn hữu
Bên tháng năm đời viễn xứ xa xôi
Trên bầu trời đang chuyển hạt mưa rơi
Như thương tiếc một cuộc đời đã hết

Ta ngồi đây mà nghe lòng khắc khoải
Bỏ ta đi để lại cảnh biệt ly
Đường trần gian bao năm được những gì
Nơi ta ở chẳng còn chi để lại

Gió đong đưa khi cành cây đã gãy
Nắng mong manh khi những buổi chiều về
Đường đi về như bóng tối đêm khuya
Ta ở đó đến bao giờ tỉnh thức

Trần gian ơi con đường quen thuở trước
Mà hôm nay thanh vắng nổi niềm xa
Như lạc đường không biết ngỏ vào ra
Cứ đi mãi trên con đường trần thế

Hồn đi rồi xác nằm nơi chật hẹp
Có ai người thương xót đứa mồ côi
Đưa hồn về với xác ở bên tôi
Để nhìn lại mặt người một lần nữa

Bóng cuộc đời từ nay xa trần thế
Chỉ còn đây với cát bụi yêu thương
Xin trời đất đừng sụp lở giận hờn
Để ta được bình yên nơi nấm mộ

Bước qua đi khi đến nơi hò hẹn
Tiếc thương chi còn níu kéo xác thân
Bánh xe lăn đưa định mệnh an phần
Đâu còn nữa chốn đường trần tục lụy

Thôi ngừng lại chút xót xa trần thế
Để nhìn đời những thứ của hôm nay
Rồi ngày mai sẽ xa cách chốn này
Cùng bạn hữu sẽ sum vầy kiếp khác.

(Xin chia buồn cùng tang quyến ! T2)

Follow Me:

Trả lời