Bài Vở Cũ Truyện Văn Nghệ

LayChuaXinDungcon GreenFrog



Lạy Chúa, Xin Dùng Con…

Green Frog

“Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên cao”

Đó là hai câu thơ tôi vẫn thường nghe người đời truyền miệng, nhưng giờ đây áp dụng vào hoàn cảnh tôi thật rất đúng.

Tôi gặp nàng tình cờ ở lớp học xoá ticket, vì thời gian quá ngắn không có dịp nói chuyện nhiều chỉ loáng thoáng nghe nàng nói thường hay đi lễ và hát trong ca đoàn ở nhà thờ Tustin, một cộng đoàn nhỏ thuộc giáo phận Orange. Tôi thầm trách mình sao nhút nhát không dám hỏi số phone nàng ngày hôm đó, để bây giờ chỉ biết nhớ nhung, nhớ khuôn mặt và nụ cười dễ thương đó, cả cái tên Thục Nhi nghe cũng hay nữa. Quả đúng như tên gọi, nàng là người con gái nhỏ nhắn, tươi mát tựa như bông hoa chớm nở, mong manh như giọt sương mai long lanh trước nắng. Ở nàng toát ra vẻ dịu dàng, yếu đuối cần sự che chở khiến người ta phải vương vấn.

Sau bao đêm trăn trở, tôi đã làm liều dò hỏi vài thằng bạn thường hay đi lễ, để lặn lội tìm đến nhà thờ nơi nàng thường hát. Nhà thờ này chỉ có một lễ Việt Nam vào tối thứ bảy nên tôi không đến nỗi vất vả. Lần đầu trong đời tham dự thánh lễ ở nhà thờ, cảm giác thật long trọng và trang nghiêm làm tôi thấy hơi run, ngọn nến lung linh trên bàn thờ cho tôi cám giác linh thiêng lạ thường. Tôi như một thằng ngố không biết phải làm gì, ngượng nghịu bắt chước mọi người làm dấu, thấy người ta quỳ cũng quỳ, thấy người ta ngồi cũng làm theo và không quên đảo mắt tìm nàng. Tôi thất vọng vì không thấy bóng nàng nên thầm thì: “Chúa ơi, không lẽ con nghe lầm, rõ ràng là nàng nói nàng đi lễ ở Tustin mà, sao chẳng thấy nàng đâu! tuy con không biết Ngài là ai nhưng con tin rằng Ngài biết sự hiên diện của con tối nay, cũng xin thú thật con chỉ đến đây vì nàng. Vì thế, xin Ngài cho con được thấy nàng dù chỉ từ xa.” Thật linh thiêng, lời cầu nguyện của tôi vừa dứt thì thoáng thấy bóng nàng vội vã bước vào với chiếc áo đầm màu hồng nhạt, tôi thở phào nhẹ nhõm: “thì ra nàng đến trễ!”

Nàng không thay đổi, vẫn thu hút như ngày nào. Tôi chiêm ngắm nàng vì nàng như một thiên thần nhỏ say sưa với những bài thánh ca, thỉnh thoảng mỉm cười, có lẽ vì ai đó hát lỗi nhịp chăng! tôi thầm mong nàng nhìn xuống góc nhà thờ nơi tôi đang đứng cầu may nàng nhận ra tôi, có lẽ đây là chuyện khó xảy ra vì xét cho cùng bề ngoài của tôi chẳng có gì đặc biệt để các cô gái phải để tâm, nhưng tôi vẫn hy vọng…

Lúc nhìn mọi người lên rước lễ, tôi thật thắc mắc không biết họ đi lên đó làm gì, và có ý nghĩa gì? ước chi có nàng bên cạnh tôi sẽ hỏi. Lễ kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về, riêng tôi vẫn nán lại lén nhìn nàng khuất bóng sau đám đông, liếc vội đồng hồ treo tường tôi ngạc nhiên vì thời gian trôi quá nhanh.

Kể từ hôm đó, mỗi tuần tôi đến nhà thờ một lần cũng quỳ cũng đứng như bao người xung quanh. Tôi thích nhất là bài giảng của vị Linh Mục – rất thực tế và bổ ích làm sao, nhờ đó tôi đã thay đổi rất nhiều, lòng tôi thanh thản hơn khi đối diện với những ganh tị, những lỗi lầm của các bạn làm chung hãng, không biết tự lúc nào nhà thờ trở nên thân quen và thân thiết đối với tôi.

Sau nhiều ngày đắn đo, hôm nay sau giờ lễ tôi quyết tâm tiến lại chào hỏi nàng:

– Hi Thục Nhi! còn nhớ anh không?

Nàng tươi tắn trả lời:

– Ồ, anh … anh…, anh Toàn đó hả, dĩ nhiên là em nhớ chớ, anh cũng đi lễ ở đây sao ?

Tôi lúng túng trả lời:

– Ừ, anh vẫn thường đi để nghe em hát.

Vừa nói xong tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, nếu nàng nhìn kỹ sẽ bắt gặp khuôn mặt sượng sùng của tôi, sự thừa thải của hai bàn tay lúc này khiến tôi phải bẻ cong cả cuốn Hiệp Thông trong tay, tôi mạnh dạn lấy hết can đảm mời nàng:

– Thục Nhi ăn tối chưa, nếu chưa anh có thể mời em được chứ?

Nàng nhí nhảnh đáp:

– Bụng em đang cồn cào, sẵn có người mời tại sao phải từ chối nhỉ!

Hên quá! nàng nhận lời…, từ sau buổi tối định mệnh ấy tôi và nàng trở nên khắng khít hơn, tôi còn nhớ mãi lần đầu được nắm tay nàng, cảm giác đê mê, run run làm tôi quên cả exit, kết quả nàng và tôi tới trễ trong buổi tiệc cuối năm của hãng…

*****

Tôi giật mình trở về với thực tại khi nghe tiếng gọi của vợ sau khi nàng chuẩn bị xong cho thằng Tuấn con tôi:

– Anh, mình đi được chưa ? Sắp tới giờ lễ rồi đó!

– Ừ, đi…, lễ Noel năm nay mấy giờ vậy em?

Nàng trả lời vội vã:

– 8 giờ!

Nàng cầm vội bình sữa, nhỏ nhẹ nhắc tôi:

– Anh nhớ cho con uống lúc 8 giờ 30 nhé vì em đứng hát ở ca đoàn sẽ không tiện chăm sóc cho con, đêm nay nhờ vào anh đấy!

Tôi tinh nghịch đáp lại:

-Yes, madam.

Nàng nhìn tôi cười mỉm mắng yêu:

– Anh chỉ giỏi ghẹo em thôi, nếu anh mà để con trai cưng em đói thì tối nay anh cũng nhịn đói luôn.

Tôi nghe lòng mình ngất ngây trong hạnh phúc. Cũng mùa Giáng Sinh 3 năm trước, tôi – một người ngoại đạo đến tìm Thục Nhi trong nhà thờ, ngơ ngác như một chú nai con giữa thảo nguyên xanh mát nhưng xa lạ. Lời nguyện của tôi ngày đó thật quá đơn sơ. Trước mặt tôi là Thục Nhi, chung quanh tôi là Thục Nhi, cả không gian chỉ là nàng… là nàng… Tôi chẳng biết cầu xin Chúa điều gì ngoài nguyện ước được gặp nàng. Chúa đã đáp ứng lời nguyện của kẻ ngoại đạo đơn sơ nhưng chân thật. Giữa lúc cả thế giới mừng Chúa hạ sinh, một nụ tình cũng hé nở trong lòng tôi, huyền nhiệm như những bài thánh ca Thục Nhi hát trong đêm đó…, và lớn lên theo ngày tháng, rực rỡ như sắc đẹp của người bạn gái đang độ xuân thì.

Noel lại đến! năm nay tôi đón Chúa Hài Đồng với Thục Nhi, cũng trong một niềm hạnh phúc chứa chan hoài niệm. Nhưng năm nay, chúng tôi có một tâm trạng hân hoan khác thường! tâm trạng của người lần đầu làm cha mẹ, làm chủ một mái ấm có tiếng trẻ thơ . Cuộc sống của hai chúng tôi giờ càng thêm ý nghĩa, vì từ tình yêu nồng nàn đã kết tinh hoa trái, làm giây nối giữa chúng tôi càng bền chặt. Một cảm giác thật ngọt ngào len vào lòng tôi, tôi ngước lên thầm cảm tạ Chúa: Cám ơn Ngài đã thương đón nhận con, cho con được gặp nàng. Và giờ đây xin hãy “dùng con như khí cụ bình an của Chúa.”

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời