Sáng tác Truyện Ngắn Văn Nghệ

Cảm ơn em đã không yêu anh!


Em! Thời gian trôi nhanh quá phải không? Vậy là đã hơn hai năm rồi anh không được gặp em, không được nhìn thấy nụ cười nhỏ xinh, giọng nói dịu dàng, trong trẻo của em…

Anh gặp em khi em còn là một cô bé không có gì đặc biệt ngoài việc em rất hay cười và có giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. Hồi ấy anh còn làm thêm cho một quán cafe gần trường của chúng ta. Phải rồi, ấn tượng đầu tiên mà anh có với em chỉ là một người cô gái lại học trường kỹ thuật dành cho con trai. Em kém anh một tuổi thôi nhưng thật sự lúc đó cả anh và em trẻ con lắm em biết không? Em cứ cười suốt thôi, lúc nào cũng như con trai với quần jean và áo sơmi bỏ ngoài sắn tay. Cũng bởi vì dáng vẻ bề ngoài như vậy nên bọn con trai trong lớp hay gọi em là “cô bé con trai”, riêng anh biết là cái dáng vẻ ấy, cái giọng nói ấy sẽ khiến cho thời gian sắp đến của anh không còn vô tư như trước đây nữa!

Thời gian trôi mà không có gì đặc biệt cho đến giữa học kỳ năm nhất, gia đình khó khăn hơn vì phải nuôi 2 đứa con tuổi ăn tuổi học, anh phải chuyển qua xin làm bảo vệ cho 1 cty, anh làm ca 8 tiếng hoặc 12 tiếng thay vì bán thời gian như trước, phải xa trường xa lớp thường xuyên, không có thời gian lên giảng đường, mượn tập vở bạn bè photo là chuyện cơm bữa, bỏ thi vì phải chạy ca là chuyện thường kỳ. Khi ấy, anh nợ rất nhiều môn, thi lại học lại, anh mượn tập em photo là nhiều nhất. Nhiều tháng trời em đã giúp đỡ anh thật nhiều… Anh cũng vì vậy mà ngày càng cảm mến em, luôn nuôi dưỡng trong lòng một niềm hy vọng…

Và rồi, niềm hy vọng ấy cũng bất chợt đến, một lần anh thật bất ngờ khi em nói với anh, em muốn đi ăn chè trên đường Nguyễn Tri Phương bán các loại chè nổi tiếng. Anh nghe mà như mở cờ trong bụng, lòng vui không thể tả. Tối hôm đó, nhờ bạn làm thay ca, anh mặc một bộ đồ thiệt đẹp, đến cổng trường sớm hơn nửa tiếng trước giờ hẹn để đợi em, lòng vui mừng thấp thỏm… Rồi em cũng đến, anh chở em trên xe máy của em, vì em nói không nở để anh đạp xe chở em, vì anh đi xe đạp mà..

Lòng anh khấp khởi, 19 tuổi, lần đầu tiên trong đời chở người con gái mà mình thích đi ăn chè, trên con đường nổi tiếng có bán các loại chè ngon mà chính mình cũng mới nghe chứ chưa một lần đến… Anh chở em từ đầu đường đến cuối đường và vòng lại, thấy có những quán rất đông nhưng đèn hơi tối nên anh không dám ghé vào, anh đâu biết rằng người ta bài trí như vậy! Anh chở em vào một quán đèn thật sáng, khi vào quán anh mới biết rằng quán này người ta bán Hủ Tiếu Nam Vang là chính, bán chè chỉ là phụ. Trong suy nghĩ non nớt anh cứ nghĩ ở đâu chè cũng ngon! Vào quán gọi 2 ly chè ăn mà anh không biết nên cười hay nên mếu, vậy mà em vẫn ăn ngon lành, và còn đút anh một muỗng chè nữa chứ! Nhưng em ơi, cũng vì đó là lần đầu tiên nên sự ngây ngô của tuổi trẻ khiến anh không ngờ sau đó anh sẽ đánh mất em mãi mãi… anh đã từ chối muỗng chè đó, anh không biết vì sao dù trong lòng rất phấn khời! Vậy là ấn tượng ban đầu của em với anh không cần nói ra nhưng ai cũng hiểu phải không em ?!?

Rồi những lần đi chơi tiếp theo tình hình cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu dù tình cảm anh dành cho em ngày càng lớn dần, nhưng mỗi lần gặp em, anh lại chẳng dám nói ra…Và những lần đi chơi cùng nhau càng lúc càng thưa dần, thưa dần… một phần do anh bận đi làm suốt, một phần do em đã mất hết kiên nhẫn với anh, anh biết là như vậy! Anh vẫn tiếp tục hy vọng và nuôi nấng hy vọng đó, anh liên tục nhắn tin, gọi điện hẹn em, nhưng đáp lại là sự im lặng hoặc từ chối, anh lại hy vọng vì anh nghĩ rằng vẫn còn một thời gian dài ở phía trước sẽ là đồng minh với anh! Anh nhớ có một lần khi trời bất chợt mưa to, sấm chớp đùng đùng. Anh nghe thấy điện thoại em gọi, nói em đi học về và đang trú mưa, anh có thể chở em về không, ngay lập tức anh ba chân bốn cẳng chạy ngay đến, lòng đầy lo lắng vì em đang đứng một mình, khi đến nơi không thấy em, anh gọi mới biết em đã quá giang bạn về rồi, nhưng anh không hề giận mà còn cảm thấy vui, đó là lần anh biết rằng anh đã yêu…. Từ khoảnh khắc ấy anh đã chú ý đến em nhiều hơn, anh cứ vui vui vì tại sao cơn mưa ấy bao nhiêu người em không gọi mà lại chỉ gọi anh? Anh cũng nhận ra em càng ngày càng xinh đẹp và đáng yêu, khác rất nhiều với lúc đầu em xuất hiện, nhưng cũng thấy em cười ít hơn và không còn “con trai” như trước nữa… Chắc có lẽ em đã lớn thật rồi, em đã là thiếu nữ tuổi 18 rồi mà. Rất nhiều lần sau đó, anh hẹn em đi uống nước, đến sát giờ hẹn em lại cho anh leo cây, nhưng thật lạ anh không hề giận dù lúc đó tính anh rất nóng nảy mà vẫn lại hy vọng lần tiếp theo em sẽ đến…

Năm thứ hai bắt đầu và lớp mình có thêm vài bạn khóa trên xuống học lại, trong đó có một người làm thay đổi cuộc đời anh và em mãi mãi…Cũng từ đó gười ta tiếp cận em, trò truyện và hẹn hò cùng em… Cũng từ đó, lần đầu tiên trong đời anh mới biết cảm giác ghen là như thế nào !!! Cũng từ đó nỗi nhớ em sao mà lớn đến vậy, lớn nhiều hơn anh nghĩ, anh nhận ra mình đã thích em tự bao giờ mà chính anh cũng không biết. Thế rồi anh lấy hết can đảm để nhắn tin cho em, để em biết rằng anh đã trót yêu em mất rồi, rất nhiều! Những tưởng em sẽ rất bất ngờ nhưng ngược lại, em không trả lời cũng không cho anh một lý do nào cả, có hôm anh nhắn tới sáu tin liên tục mà em vẫn không hề nhắn lại, anh thất vọng tràn trề và như muốn phát điên. Hàng ngày anh vẫn gặp em, nhưng em không nói gì, anh cũng không nói gì, khi ấy anh biết cả anh và em đều rất khó xử, rất ngại đối mặt nhau. Và rồi anh quyết định thôi không làm thêm nữa với lý do phải tập trung vào việc học vì nợ môn quá nhiều, nhưng cốt chỉ để gặp em nhiều hơn, nhưng em lại nghỉ học nhiều hơn như là để tránh mặt anh thì phải. Thế nhưng sau đó anh vẫn băn khoăn không hiểu vì sao em lại đối xử với anh như vậy? Vì sao chứ? Không lẽ em ghét anh đến thế? Rồi anh cũng ra trường đúng thời hạn, một phần vì áp lực phải ra trường đi làm phụ giúp gia đình, một phần vì muốn chứng tỏ với em… Nhưng anh lại biết tin em và người ta còn nợ môn rất nhiều nên chưa thể ra trường năm đó!

… Anh ra trường xin vào một cty tư nhân, bẵng đi một thời gian vì áp lực cuộc sống, công việc, gia đình… nhưng chưa khi nào anh thôi nhớ về em…anh vẫn đều đặn nhắn tin cho em, nhưng nhận lại là sự im lặng không tin tức…Cho đến một ngày nhiều tháng sau đó khi nhận được tin nhắn của em thì anh đã hiểu ra tất cả, anh càng thêm yêu quý và nể phục em nhiều hơn, anh chẳng biết phải mừng hay buồn khi em bảo: “Em xin lỗi vì bấy lâu nay không trả lời tin nhắn của anh. Ở bên anh em cảm thấy vui, ấm áp, an toàn, luôn được che chở, không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì nhưng… em yêu người ta mất rồi… ” 🙁

Anh đã đứng dậy, toan chạy vụt ra ngoài kiếm một nơi nào đó vắng vẻ và hét lên thật to: “anh yêu em!”…
20-6-2010, một ngày như mọi ngày nhưng đối với anh là một ngày không bao giờ anh quên được, tối hôm ấy, anh đứng nhìn em từ xa trong bộ áo cưới trông thật là xinh, nhìn em thật hạnh phúc, vẫn nụ cười ấy, em cười rất tươi, hồn nhiên, vô tư và thật hiền hòa…
Trong lòng anh đau nhói, tim anh quặn thắt lại như muốn khụy xuống, hy vọng trong anh vụt tắt… nhưng biết em hạnh phúc anh cũng mừng lắm!
“Có một chú dế mèn lang thang. Đi tìm một vì sao không tên đã vô tình đánh mất. Đi tìm một điều không có thật giữa ngàn vạn điều vô nghĩa ở trên đời. Dế mèn ơi… lang thang ơi… Đêm nay… dế mèn… lang thang… vẫn lang thang…”.

Giờ đây anh không dám chắc mình đã quên được em, nhưng ít ra thì nỗi nhớ em đã không còn quá da diết như những ngày đầu khi anh phải xa em. Anh đã từng tự hứa với lòng mình, với em rằng anh sẽ quên em nhanh thôi, để hai chúng ta (hay ít nhất là anh) không còn phải cảm thấy khó xử hay đau khổ nữa. Thật lòng mình anh đã rất nỗ lực để thực hiện lời hứa ấy, anh đã tìm mọi cách, huy động mọi khả năng có thể để làm một việc mà anh miễn cưỡng đành phải làm: đó là quên em!

Thực ra thì những cố gắng của anh không phải không có kết quả, có những lúc hình bóng em đã không còn thấy hiện hữu nơi anh nữa, ngay cả trong giấc mơ anh cũng không còn nhìn thấy em cười, không còn nghe thấy giọng em ngọt ngào, đằm thắm: những lúc đó anh bị vùi dập trong đống báo giá, thiết kế, hợp đồng dài dai dẳng, hay lúc anh đắm đuối xem một trận bóng đá đỉnh cao vào dịp cuối tuần… Nhưng anh khờ thật! Anh cứ ngỡ rằng như thế là đã quên được em, không còn phải nhớ đến em nữa. Anh như người bệnh nặng vội vàng ngộ nhận về khả năng qua khỏi của mình khi thấy những dấu hiệu của sự thuyên giảm cơn đau… Nhưng cho đến hôm nay thì anh nhận ra rằng mình đã “vui mừng” quá sớm. Cơn đau. Nỗi nhớ em lại hiện về và cuốn lấy anh. Khi buổi chiều hôm nay thật tệ. Khi đống bản vẽ đáng ghét kia anh đã làm xong từ ngày hôm qua. Giờ chỉ còn mình anh và căn phòng trống, không Internet, không có trận bóng nào cả, anh cũng không buồn bật đèn nữa. Lạnh lẽo và tối tăm. Và buồn nữa. Nhiều lắm!..

Vậy mà anh cữ ngỡ mình là người mạnh mẽ và quyết đoán, những việc anh làm dù đúng dù sai, dù thành công hay thất bại thì cũng rất ít khi nào anh cảm thấy hối tiếc. Nhưng ngay lúc này đây anh cảm nhận được sự yếu đuối đến khó tin cả nơi con tim và khối óc của mình. Toàn thân anh rệu rã, ý chí của anh dường như gục ngã trước nỗi nhớ em khôn tả. Anh không biết mình có thể làm gì trong khoảnh khắc này. Anh đã đứng dậy, toan chạy vụt ra ngoài kiếm một nơi nào đó vắng vẻ và hét lên thật to: “anh nhớ em!”… Nhưng… lại là một chữ nhưng to tướng cản anh ở lại. Đôi chân anh rã rời đau buốt, anh không tài nào cất bước đi cho được…

Anh vẫn thường dõi theo em trên trang facebook, dù anh không hề addnick hay để lại một dòng tin nào! Cũng may với bản tính hiền dịu, em luôn muốn chia sẽ với mọi người, nên anh có thể xem tin tức về em mà không hề bị giới hạn, anh biết em hạnh phúc lắm, có baby rồi và mập hơn lúc trước, không còn là cô bé gầy gò mà mỗi lần gặp anh vẫn thường khuyên em nên ăn nhiều thêm chút cho khỏe nhé em!!!

Cùng giờ này ở bên ấy không biết em đang làm gì? Em có khỏe không? Có còn nhớ chút gì về anh nữa không?… Bao câu hỏi ngớ ngẩn như vậy cứ đua nhau mọc lên trong đầu anh. Để làm gì nhỉ? Chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì anh và em giờ đây đã là hai kẻ xa lạ, không chút liên quan, không một dòng tin nhắn, không nốt cả những lời hỏi han thông thường… Vẫn biết rằng mọi sự so sánh đều sẽ trở nên khập khễnh, và cũng thật buồn cười khi bảo rằng, với em, việc quên anh có lẽ sẽ dễ dàng hơn việc anh có thể quên em. Điều đó có thể đúng cũng có thể sai. Nhưng có một điều chắc chắn rằng cuộc sống này sẽ vẫn tiếp tục với dòng trôi chảy không ngừng, anh sẽ tiếp tục công việc học tập của một sinh viên, em sẽ trở lại với những gì mà em đã chọn. Và dù sao chăng nữa anh vẫn sẽ thành tâm chúc em luôn được vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc đời này! Có thể một lúc nào đó ta gặp lại nhau khi đã trưởng thành, em sẽ mỉm cười, anh cũng cười đáp lại, và trong những câu chuyện hàn huyên bất tận về quá khứ giữa hai đứa, có lẽ anh sẽ phải nói lời cảm ơn em, vì đã không nhận lời yêu anh!..

Em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!

Minh Nguyễn

Ban Biên Tập BÌNH GIẢ – Quê Hương Yêu Dấu xin chân thành cảm ơn sự quan tâm và cộng tác của bạn Minh Nguyễn. Rất mong rằng bạn sẽ đóng góp nhiều hơn để Trang Nhà của chúng ta ngày càng được phong phú hơn!

Ban Biên Tập

https://binhgia.net BÌNH GIẢ - Quê Hương Yêu Dấu
Follow Me:

Trả lời